Tác giả: Thâm Hải Tiên SinhTrung - Việt: Linh Thần(Có thể bạn thấy rất hỏi chấm khi mình giữ nguyên Hán Việt tên anh công. Nhưng mình không nghĩa ra được tên thay thế. Các bạn thông cảm)
“Cảm… cảm ơn.”
Tôi kìm nén cảm xúc đang dâng tràn, mơ hồ nói cảm ơn, nhìn lên tay hắn… ngón tay người đàn ông này thon dài, trắng bệch chẳng chút tia máu hệt như mặt nước đóng băng, có thể thấy rõ mạch máu xanh ngang dọc trong lòng bàn tay. Lúc đặt tay lên tay hắn, tôi bị lạnh đến mức rùng mình.
Tôi đứng lên, cảm thấy lòng bàn chân phải đau nhói, tôi loạng choang, suýt nữa bổ nhào vào lòng hắn, vội vin lấy hai cánh tay hắn. Đột nhiên dưới nách lạnh băng, tôi được hắn xốc lên, hai chân lơ lửng, sau đó hắn đặt tôi xuống chỗ đất bằng bên trên.
Trời… mạnh dữ vậy!
“Xin, xin lỗi!”
Tôi đứng thẳng lên, vóc dáng người đàn ông trực quan hơn, chúng tôi cùng đứng trên nền đất bằng, nhưng đầu tôi mới tới cằm hắn thôi. Phải biết rằng dù gì tôi cũng một mét tám rồi… người này… chí ít phải một mét chín lăm nhỉ?
Hắn cao thế này… tuy có một gương mặt đẹp, nhưng vai rộng eo thon, trông rất đỗi khỏe mạnh.
Không hổ là người miền núi ăn thịt bò thịt dê uống sữa bò sữa dê…
Hắn không nói gì, cứ trầm mặc như tượng, cảm giác áp lực vô hình ập đến, tôi rụt tay về lùi lại một bước, nói cảm ơn với hắn lần nữa: “Cảm ơn. Tôi… tôi lạc đường, lại là người ngoài, không phải cố ý đi vào khu một của các anh, xin lỗi.”
Không gian bao trùm bởi sự im lặng chết chóc đáng sợ.
Hắn lẳng lặng đứng đó chẳng nói lời nào.
Đôi mắt người đàn ông này phủ một lớp vải đen, hình như là người mù, nhưng tôi lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ như bị ánh mắt hắn soi xét. Cơ thể thấy không thoải mái lắm, tôi siết chặt ngón tay, khẽ khều vân lòng bàn tay: “Ờm…”
“Nơi này không phải, khu mộ.”
Một giọng nói chợt vang lên.
“Hả?” Tôi thoáng sững sờ rồi mới phản ứng lại rằng người đàn ông này đang nói.
Dường như đã lâu hắn chưa nói chuyện, cổ họng cũng hơi trầm, khàn, nhưng không thể phủ nhận rằng, nghe có vẻ đặc biệt, khiến người ta nhớ đến nhạc cụ có dây xưa cổ nào đó, có thể phát ra âm cộng hưởng mê hoặc lòng người.
Tôi xấu hổ vì mình lại phân tâm khi thưởng thức âm sắc của một người đàn ông, đáp lời: “Xin, xin lỗi, tôi tưởng là khu mộ… chỗ nào cũng có xương, tôi tưởng… xuýt…”
Trời ạ, tôi đang nói gì vậy. Ngậm đầu lưỡi bị mình cắn trúng, cảm thấy mất mặt quá chừng. Tôi hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại: “Người anh em, anh có thấy một cô gái ở gần đây không? Cao tầm này này.”
Tôi ra dấu đến ngực.
“Cô ta bị, dẫn đi rồi.”
“Đưa, đưa đi?” Tôi cau mày: “Bị ai đưa đi?”
“Những… người trong tộc.”
Tôi thở phào nhưng cũng thấy kỳ lạ hơn. Trước đó Marceau nói cha cô ấy và tộc trưởng vào biển rừng tế thần rồi, chẳng lẽ là gặp được họ rồi? Nhưng bọn họ đưa Marceau rồi, sao vứt mình mình đến chỗ này chứ? Bọn họ đã phát hiện ra Marceau thì không thể không thấy mình nhỉ? Không phải vì mình liên lụy hai đứa nhỏ lạc đường nên họ tức giận, quyết định vứt mình ở đây tự sinh tự diệt?
Nghĩ đến những gì đã thấy trong sương mù trước đó, sau lưng tôi ớn lạnh, nhìn về phía biển rừng mênh mông sau lưng: “Chúng ta phải rời khỏi biển rừng, nơi này rất nguy hiểm, lúc này tôi mới thấy…”
Tôi thật sự không thể hình dung được cảnh tượng khủng bố mình vừa thấy lúc nãy được, chắc hẳn nói ra chẳng ai tin, còn tưởng tôi bị điên. Khoan, tôi hỏi hắn: “Anh biết đường ra khỏi biển rừng không?”
“Nguy hiểm… em sợ.”
Câu này không giống như đang hỏi mà giống câu trần thuật hơn. Tôi bèn gật đầu: “Ừm, anh không sợ sao? Ban nãy họ đến tìm Marceau, sao anh không về cùng họ?”
“Ta… sống ở… đây.”
“Sống ở đây?” Tôi nhìn về phía hang núi tối om sau lưng hắn, không tin nổi.
“Sợ, thì, vào…”
“Hả?” Tôi thoáng sững sờ, thấy hắn quay lại, chậm rãi đi vào cửa hang, tôi thoáng do dự vài giây rồi bước vào cùng hắn. Thôi, người này đã nói hắn ở đây thì chắc còn quen thuộc với sự nguy hiểm của biển rừng hơn cả tôi, nghe lời người bản địa không sai được.
Trong hang động âm u tối tăm, hơi lạnh vờn quanh, cứ cách mấy bước lại thấy bấc nến đầu lâu khảm trên vách tường hai bên con đường hẹp dài bên trong.
Ở này không phải khu mộ thì là đâu được chứ? Tôi siết chặt khoác da trên người, theo sát người đàn ông trước mặt. Đi qua con đường này, một tháp xương người lớn hơn xuất hiện trước mắt, trước tháp có trải sẵn mấy đệm nỉ, trước và giữa đệm nỉ có bàn bằng xương hẹp dài, bắt mắt nhất là ba vật thể hình kim tự tháp trong bát đồng, hình như là nhào bằng nhiều hoa màu, trung tâm chống đỡ bằng chày đồng.
Xung quanh có nội tạng động vật, rắn chết và xác khô các loại côn trùng độc khác nhau.
Tôi nhận ra rằng vật thể hình kim tự tháp kia là “Torma”, là một vật tế đặc biệt người Tôn Nam cung phụng cho thần linh vào thời cổ, nghe nói bình thường người dân vùng núi sẽ dâng hiến “Torma” lúc cầu xin gì đó, vật liệu khác nhau sẽ quyết định kết quả cầu nguyện.
Quanh “Doma” còn có mấy cái bát nhỏ, gồm quả mọng màu đen không biết tên, hoa hồng màu đỏ, và một bát nước màu đỏ đen không rõ là gì.
Chẳng lẽ đây là miếu trong hang động?
Nhưng thần gì mà tạo một ngôi miếu xương người thế này? Đáng sợ quá đỗi.
Nhớ đến “Thi thần” tài xế kia nói, trong lòng tôi thầm sợ hãi.
Nhìn ra sau thấp, thì ra nơi này là một hang động tự nhiên, thạch nhũ chia chỉa cả trên lẫn dưới hệt như hàm răng ranh, có ánh nến nên nhìn bên trong có vẻ phức tạp âm u, chỉ có thể lờ mờ thấy có bậc thềm cách đó không xa, đi sâu vào trong kia không biết có gì nữa đây, có lẽ là trang thờ thần hoặc tượng thần.
Nhưng người đàn ông cao ráo này dừng lại trươc tháp, dường như không muốn dẫn tôi vào trong nữa, quỳ xuống đệm nỉ, từ từ nghiêng đầu, tỏ ý bảo tôi đi sang đó.
Tôi tương hắn muốn dạy tôi cúng thần nên bèn bước qua, quỳ xuống theo hắn, lúc chạm gối cơn đau cũng ập đến. Tôi hít hà một hơi, cụp mắt nhìn thử, giờ mới phát hiện chỗ gối có một vệt máu nhỏ, quần cũng bị ma sát rách rồi, lộ ra vết thương máu thịt lẫn lộn bên trong…vừa nãy bị hù mấy lần, tôi chẳng cảm nhận được chút gì.
Tôi xé vải ra, bất chợt có một bàn tay tái nhợt giữ cổ chân tôi, khiến tôi hết hồn, nhưng ngón tay lạnh lẽo như gọng kìm giữ rất chặt.
“Em, bị thương rồi.”
“Ừm… trầy da một chút.” Tôi vỗ ngực, nhìn sang bên cạnh. Trong ánh nến, gương mặt người đàn ông nửa sáng nửa tối, cứ như sườn núi tuyết ngăn cách dưới ánh trăng, khiến người ta giật thót tim, thật sự rất tiếc sao mình không có dụng cụ để vẽ lại cảnh trước mắt ngay.
Lúc thả hồn trôi xa, cẳng chân đã bị nhấc lên, đặt lên bàn thấp trước đệm nỉ, chân cũng giẫm giữa đống đồ cúng.
“Thế này không ổn lắm nhỉ?” Tôi thoảng sững sờ, muốn rụt chân lại nhưng chân bị tay hắn khống chế không nhúc nhích được, sức mạnh của người đàn ông này lớn vô cùng, động tác rụt chân cũng tôi cũng chẳng khiến cánh tay hắn mảy may nhúc nhích, vững chắc hệt như người máy.
Hắn không trả lời tôi, chỉ kéo thẳng chân bị thương của tôi ra, khiến vết rách trên quần lớn hơn một chút, sau đó hắn lại cầm quả mọng màu đen trong đĩa đồng bỏ vào miệng nhai.
Động tác của hắn chậm rãi hơn người bình thường, hơi kỳ lạ, nhưng vô cùng nho nhã. Lúc hắn nhai, chút nước quả mọng rỉ ra bên khóe môi, giống như máu tươi, khiến màu môi hắn càng đẹp hơn, phối hợp với làn da nhợt nhạt, cực kỳ giống ma cà rồng trong tiểu thuyết cổ châu Âu, trong khí chất cô độc lạnh lẽo tỏa ra chút kỳ dị.
Dường như đã cảm nhận được ánh mắt vô lễ của tôi, hắn hơi quay mặt về phía tôi, dường như đã chạm phải tầm mắt tôi qua lớp vài đen che khấu hai măt kia, tôi hoang mang cụp mắt, thấy hắn cúi đầu, nhả quả mọng đã nhai nát vào lòng bàn tay, sau đó đắp lên vết thương của tôi. Cảm giác mát lạnh như quả đông ập đến, cơn đau cũng dần lui, trong không khí thoáng mùi hương khiến lòng người nhộn nhạo.
“Cảm ơn.” Tôi hoàn hồn, vội nói cảm ơn, nước bọt cứ ứa ra, bụng cũng kêu rột rột.
Tôi đã nhịn đói lâu lắm rồi, nhưng trái cây này… là đồ cúng của người ta.
Tôi lúng túng lên tiếng, chỉ nuốt ngụm nước bọt, phỏng chừng là hơi lớn nên hắn quay mặt sang.
“Em, đói rồi?”
Người đẹp mù này… thật nhạy cảm.
Tôi “ừm” một tiếng, hơi lúng túng: “Trái cây đó… ăn được không?”
“Nếu là người trong tộc ăn, ta sẽ tức giận.” Hắn nói từng câu từng chữ: “Còn em, thì được.”
Vì tôi là khách nên không cần tuân thủ tập tục ở đây ư?
Tôi đói hết chịu nổi rồi nên cũng chẳng hỏi nhiều, cầm một quả mọng lên cắn thử. Quả ở đây không ngọt lắm, hơi chát, nhưng mọng nước, rất thơm, khá giống mận, ăn liên tục mấy miếng, hắn lại đưa sang một quả.
Tôi ăn ngấu nghiến như hổ đói, thỏa mãn lau miệng, giờ tôi mới phát hiện chân mình vẫn được hắn giữ để bôi thuốc… Chân tôi rất bẩn, vừa dính cỏ vừa dính máu, ngón tay hắn lại quá đỗi sạch sẽ, chẳng dính chút bụi, trên ngón trò còn có đeo một chiếc nhẫn mã não đỏ vừa nhìn đã biết có giá trị rất lớn, tình huống này hơi lúng túng, tôi muốn rụt chân lại, nhưng không thể đả động đến hắn… Thật sự không ngại tôi làm bẩn chiếc nhẫn ấy. Tuy người này hơi kỳ lạ, nhưng thật sự rất tốt bụng.
Dù hắn không thấy được thì tôi vẫn cười tỏ lòng biết ơn với hắn: “Tôi tên Tần Nhiễm, Nhiễm trong nhuộm màu ấy. Còn anh?”
“Tần, Nhiễm.” Giọng người đàn ông khựng lại, tốc độ cũng chậm rãi: “Em hỏi, tên của ta?”
Gặp được người đẹp trong núi mà người đẹp này lại là một người ngây thơ, tôi chợt thấy thú vị, lo lắng trước đó đã chẳng còn, cười cười: “Không thì sao, còn có thể hỏi gì được nữa?”
Dưới lớp vải đen che mắt, hắn hơi mím môi lại, dường như không vui lắm, lỗi giác bị nhìn chằm chằm ấy lại đến rồi, tôi đành thu lại nụ cười, thầm nghĩ có phải mình đã động đến điều kiêng kỵ trong tộc hắn rồi không: “Nếu… không tiện nói… thì thôi vậy…”
“Thôn, Xá, Na, Lâm.”
“Hả?” Tôi lại sững sờ, không phản ứng kịp.
“Thôn, Xá, Nam, Lâm.” Hắn lặp lại lần nữa như niệm chú, giọng điệu cứ đều đều.
“Thôn Xá… Na Lâm.”
Tôi gật đầu, cái nên này… lạ ghê, nhưng đọc lên cũng khá độc đáo, không biết ẩn chứ ý nghĩa gì nhỉ, nhưng từ “Thôn” này khiến tôi liên tưởng đến ác thú có thể nuốt chửng mọi thứ trong thần thoại.
Tuy rất tò mò nhưng nhân rạ câu hỏi này hơi sổ sàng. Tôi không hỏi nữa, hỏi câu khác: “Thôn Xá Na Lâm, anh… sao lại sống một mình ở đây vậy? Nơi này, đáng sợ thế này…”
“Đợi.”
Rất lâu sau hắn mới đáp.
“Đơi? Đợi… cái gì?” Tôi bát giác nhìn bờ môi mỏng dính nước quả mọng ban nãy của hắn, hơi thở hơi khựng lại, cổ họng hơi khô.
“Người.”
Trong thoáng chốc tôi đã nghẹn lời, trong lòng dấy lên sự tò mò về hắn.
Tôi cũng được xem là người khéo nói, khi gặp mẫu ưng ý, nói với người ta đôi câu, tôi có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú của đối phương với tôi, nói chuyện vui vẻ, giống như người thả câu câu được cá rồi, trước khi nấu chín sẽ lóc thịt và da ra, nhìn thoáng qua phần xương, truy tìn đến tận nguồn gốc, để biết sau khi dọn món lên có thể trở thành một món ăn quý và lạ không… vẽ tranh cũng vậy, không phải lớp da bên ngoài mà là “xương”.
Chỉ người có “xương” đặc biệt mới có thể trở thành nguồn cảm hứng của tôi.
Đến giờ chỉ có mình Minh Lạc là nguồn cảm hứng của tôi thôi.
Minh Lạc có trải nghiệm và đủ đặc biệt, anh ấy sinh ra trong một gia đình giàu có ở Thái Lan, là đứa con riêng không được coi trọng, sau khi mẹ mất, bắt đầu từ mười lăm tuổi anh ấy đã biểu diễn khắp nơi, đã đặt chân đến hơn trăm quốc gia, thăm thú khắp núi non sông bể… Mà theo trực giác của tôi, người đàn ông tên Thôn Xá Na Lâm trước mắt này ẩn giấu bí mật đặc biệt hơn nữa.
Chắc chắn hắn đáng để tôi vẽ.
“Thế, anh đã đợi được người anh muốn đợi chưa?”