Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh
Trung - Việt: Linh Thần
(Tác giả đăng đến chương 14 rồi mà chưa thấy có nước lèo nước canh gì ráo...)
---
Tôi nghĩ vậy, nhích lên để Thôn Xá Na Lâm cõng.
Tôi nằm trên lưng hắn, quanh chóp mũi vương mùi hương hiu quạnh, chỉ cảm thấy lưng hắn cũng vừa lạnh vừa cứng như lồng ngực hắn vậy, chẳng có chút nhiệt độ nào, hoàn toàn không giống người sống, vả lại còn thấy hang sâu hun hút tối tăm ở đầu kia cây cầu, tôi nảy ra một suy nghĩ khủng khiếp... chắc không phải đây là cầu Nại Hả đấy chứ?
Ể? Thôn Xá Na Lâm có phải quỷ sai dẫn hồn không?
Tôi rùng mình: "Thôn Xá Na Lâm... sao người anh lạnh vậy?"
Hắn không đáp lời, sau lưng tôi rịn mồ hôi lạnh.
"Tôi... hay là tôi xuống thì hơn." Tôi định buông cổ hắn ra, trong thoáng chốc, bàn tay giữ cổ chân chợt siết lại.
"Ta... bệnh."
"Ồ, ồ." Thì ra là vậy. Tôi bật cười, thầm nghĩ mình bị dọa điên rồi. Quỷ sẽ có thể thấy được, sờ được thế này, còn... đẹp trai vậy sao?
Chưa vào được mấy bước, ánh nến chiếu sáng hai cánh cửa đá đầy ảnh chạm nổi.
Chưa kịp nhìn rõ mấy hình chạm nổi ấy, cửa đá đã chuyển động ầm ầm, tự động mở ra, tôi đang muốn bảo Thôn Xá Na Lâm thả tôi xuống, hắn đã nhanh hơn một bước, cõng tôi vào trong.
Ngay giây sau, cửa đá lại khép lại sau lưng.
Bấy giờ đôi tay giữ chân tôi mới buông lỏng, vì hai chân tê rần nên tôi ngồi huỵch xuống đất, nhìn bóng dáng Thôn Xá Na Lâm đến trước mặt, đặt đèn đầu lâu lên chỗ cao, giờ tôi mới miễn cưỡng thấy rõ được cảnh tượng trong đây.
Đây là một khoảng sân có hành lang gấp khúc hình vuông, trung tâm có một cổ thụ gốc lớn cỡ ba người cùng ôm, những dây leo xám nâu như những con rắn bò quanh, phủ dày mặt đất, mặt tường, bò xuôi theo trụ đá to lớn. Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng dây leo mọc, bên trên là tòa tháp rất cao giống một tòa cung điện cổ xưa, có bảy tám tầng, trên đỉnh là có một vòm lộ thiên hình tròn, rất cao, có thể một nửa bị tán cây to lớn trước mắt che khuất thành hình trăng lưỡi liềm.
Cấu trúc nơi này khiến tôi nhớ đến Ta Prohm cộng sinh với cây ở Angkor Wat, cổ kính rêu phong, thần bí, ngàn năm tuổi, đã hòa thành một.
Nhìn lên bóng dáng Thôn Xá Na Lâm trước đại thụ, giấc mơ kỳ lạ đêm trước hiện ra trong đầu khiến lòng tôi chộn rộn, nhưng cũng mâu thuẫn, bây giờ kích động muốn vẽ tranh của tôi vô cùng mãnh liệt. Nếu người đẹp mù làn da trắng muốt này cởi bỏ đổ, khỏa thân ngồi dưới gốc cổ thụ, xung quanh là vết tích xưa cũ, dây leo quấn quanh người, lá cây che phủ cơ thể, chắc chắn tôi có thể tạo ra một kiệt tác chủ đề tử vong và tái sinh cho hắn.
"Em có thể... nghỉ ngơi ở đây."
Đột nhiên, giọng Thôn Xá Na Lâm ngắt ngang giả tưởng của tôi. Tôi đi về phía hắn, lúc này mới chú ý rễ cây này sinh trưởng thành hình nhẫn, rỗng ở giữa, bên trên có lớp da thú mà không biết là của động vật gì, giống tổ ưng.
"Bình thường... anh ngủ ở đây à?"
Sống hoang dại vậy?
Tôi hơi buồn cười, cởi giày bước lên, cảm giác rất mềm mại, bước lên còn lún xuống một chút, hình như bên dưới có nhánh dây leo chống đỡ, tiến về trước thêm một bước, giẫm lên nền bằng cứng cứng, không biết là gì.
Tôi tò mò khuỵu chân xuống, muốn vén tấm lông thú lên nhìn thử nhưng cổ tay bị giữ lại.
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên thấy Thôn Xá Na Lâm đang nhìn xuống tôi, gương mặt hắn chìm trong bóng tối, không rõ biểu cảm thế nào, chỉ có thể nghe thấy giọng nói âm u: "Bên dưới, bẩn."
Tôi rụt tay lại, nghi ngờ thầm dấy lên trong lòng lần nữa... Hắn thật sự không thấy đường sao? Hay là do tôi thấy hắn bịt mắt nên hiểu lầm?
Thôn Xá Na Lâm ngồi quỳ xuống cạnh tôi, sống lưng vẫn thẳng tắp cứng đờ, chẳng có cảm giác thả lỏng của chủ nhân mà giống như tượng binh mã canh giữ lăng mộ, canh ngục trông phạm nhân.
Dáng vẻ này cực kỳ lạ, lại hơi buồn cười, nhưng nhớ đến việc hắn nói mình bị bệnh, tôi không biết rốt cuộc có mù không, muốn cười nhưng không dám, ngồi quỳ song song với hắn, thật sự hơi lúng túng, cứ như sắp bái đường ấy. Tôi giơ nắm tay lên che khóe môi đang cong lên, khẽ ho một tiếng: "Thôn Xá Na Lâm, mắt anh nhiễm bệnh sao?'
Hắn đáp: "Sợ, sáng."
Thì ra không phải người mù thật, bảo sao.
"Tôi có thể xem thử không?"
Tôi buộc miệng.
Thôn Xá Na Lâm trầm mặc chẳng đáp, dường như đang lẳng lặng nhìn tôi qua lớp vải đen. Lúc này tôi hơi hối hận vì câu nói bất ngờ vừa rồi. Đưa ra đề nghị như vậy cũng chỉ đơn giản là họa sĩ khao khát muốn ngắm gương mặt hoàn chỉnh của nguồn cảm hứng thôi, không có suy nghĩ gì phức tạp, mà hắn phản ứng vậy, có vẻ tôi hơi ngả ngớn rồi... Đương nhiên, nếu hắn là trai thẳng thì sẽ không có suy nghĩ như vậy, nhưng tôi hơi chột dạ.
"Không có ý gì khác, tôi chỉ hơi tò mò thôi." Tôi nhếch môi: "Tôi là họa sĩ, vẫn luôn để ý đến vẻ người của người ta, cứ xem như là bệnh nghề nghiệp đi, xin lỗi."
"Họa, sĩ?" Thôn Xá Na Lâm lặp lại, cuối cùng giọng điệu cũng hơi thay đổi rồi.
Hắn đặt hai tay trên gối, mười ngón tay hơi co lại, mạch máu xanh nhạt nổi trên mu bàn tay, dường như có cảm xúc mãnh liệt nào đó với nghề nghiệp của tôi. Tôi sợ mình đã vô tình phạm phải điều cấm gì đó, khiến chàng thơ của mình phản cảm vội cười chữa cháy: "Chính là thợ vẽ ấy, giống người trong thôn các anh, khác cách gọi mà thôi."
Trời ạ, nếu hắn phản cảm với nghề nghiệp của tôi, tôi nên mời hắn làm mẫu của tôi thế nào đây, đừng nói chi đến việc để hắn mở lòng dưới cọ vẽ của tôi? Tôi tự nhận mình là người đàn ông quyến rũ, với người thích bỡn cợt đời như Minh Lạc tôi cũng đủ điêu luyện.
Nhưng với Thôn Xá Na Lâm thì tôi chẳng có chút lòng tin nào.
"Bình thường em vẽ gì?"
Lúc tôi đang suy nghĩ nên nói gì tiếp thì hắn đã tiếp lời trước.
Trông hắn chẳng phản cảm gì.
Tôi thầm vui vẻ: "Người, vẽ người."
"Em từng vẽ... bao nhiêu người?"
Tôi nhướng mày hơi bất ngờ vì câu hỏi này của Thôn Xá Na Lâm, từ khi bắt đầu học vẽ đến giờ những tác phẩm vẽ người chính thức và luyện tập chắc không đếm xuể.
"Rất nhiều." Tôi đáp thật: "Kinh nghiệm vẽ người của tôi rất phong phú."
Không biết vì sao nói ra câu này tôi lại lờ mờ cảm nhận được áp suất xung quanh trở thay đổi, đến cả ánh nến trên nhành cây cũng lập lòe yếu ớt.
"Rất nhiều." Hắn gật đầu một cách cứng nhắc: "Em tình nguyện vẽ họ ư?"
Tôi càng thấy lạ hơn: "Đương nhiên rồi, ai ép tôi vẽ tranh được chắc?"
"Rất tốt." Hắn cất giọng xa xăm.
Trực giác mách bảo có phải tôi đã nói gì khiến hắn nhớ đến chuyện không vui, bèn cười cười: "Nhưng mà tôi học vẽ từ thời niên thiếu, thật sự từng bị ép vẽ... Ngày nào cũng vẽ mấy trăm hình cầu hình vuông, sau này là tượng thạch cao, chán chết được, lúc đó tôi rất ghét vẽ, mãi đến sau này có một chàng trai tầm tuổi tôi đến phòng tranh, chúng tôi làm mẫu cho nhau tôi mới thích vẽ người."
Đó là nguồn cảm hứng đầu tiên của tôi, cũng là tình đầu ngắn ngủi chẳng đi đến đâu, nhưng tôi không định nói với đàn ông vừa quen này, chỉ muốn dời sự chú ý của hắn thôi, ánh nến chợt lóe lên rồi tắt ngúm, xung quanh chợt chìm vào bóng tối vô tận.
Tôi hết hồn túm tay Thôn Xá Na Lâm: "Có phải nến cháy hết rồi không?"
Hắn không nhúc nhích, chỉ nghe thấy giọng vừa trầm vừa lạnh lẽo của hắn vang trong bóng tối: "Em từng vẽ rất nhiều người, thế em từng vẽ người chết chưa?"
Tôi rùng mình, gà gà nổi khắp người: "Đương, đương nhiên không có. Tôi không phải bác sĩ, không cần làm vậy. Hỏi cái này làm gì?"
"Em... khác với thợ vẽ trong thôn. Hắn chỉ vẽ người chết."
"Thôn Xá Na Lâm!" Tôi gọi khẽ. Không phải hắn biết tôi sợ nên cố ý dọa tôi đấy chứ? Thôn Xá Na Lâm không phải kiểu người bên ngoài ngay thẳng, thật ra lại có một mặt khác đấy chứ, hắn đâu giống người kiểu vậy.
"Em cũng đồng ý, vẽ người chết sao?"
Hắn hỏi tiếp.
Tôi không khống chế được nhớ đến con rối gỗ người kia vẽ, nhớ đến con rối gỗ kỳ dị ngồi dậy trong đêm mơ và tài xế đã bỏ mạng ấy, trong lòng ớn lạnh từng cơn, cứ cảm thấy dù đồng ý hay không đều sẽ có hậu quả không thể tưởng được, tôi hoảng hốt muốn nói gì đó phá vỡ bầu không khí âm u vừa hình thành vì lời nói của hắn: "Tôi không muốn vẽ người chết, chỉ muốn vẽ người đẹp, tôi muốn vẽ anh!"
Tầm mắt sáng lên. Tôi ngẩng đầu, phát hiện đèn đầu lâu trên đỉnh đầu tự sáng lên rồi, thở phào, giờ mới ý thức mình vừa nói gì.
Tuy nói ra hơi bất ngờ, nhưng nói ra cũng không sao. Thấy hắn vẫn chẳng có biểu cảm gì, không nhìn ra được hắn có cảm tưởng thế nào về việc một người đồng tính như tôi khen hắn đẹp và muốn vẽ hắn, nhưng chí ít không thấy hắn phản cảm, tôi to gan hơn, nhích đến gần: "Họa sĩ trong thôn các anh chỉ vẽ người chết, thế chắc chưa vẽ anh bao giờ." Tôi cười cười nhìn anh: "Nếu không ai có thể lưu giữa anh trên giấy vẽ, thế thì đúng là phí của trời."
Tuy tôi khen lấy khen để vậy nghe hơi lố, nhưng là nói thật, chỉ không biết hắn có vui không, dù sao thì hắn cũng không giống Dorian Gray tự luyến, nhưng tôi cũng hy vọng mình trở thành Holz của hắn, có thể khiến ý biết được vẻ đẹp của mình độc đáo cỡ nào.
"Em muốn, vẽ ta?" Trầm mặc chốc lát, Thôn Xá Na Lâm mới nói tiếp: "Em cảm thấy ta... đẹp?"
Trời à. Phỏng chừng chỉ ở nơi rừng núi hoang vu mới có người đẹp mà không biết mình đẹp, quả là một viên ngọc quý chưa mài giũa. Tôi nhìn tấm vải đen che mắt hắn tiếc thương: "Thôn Xá Na Lâm, có phải anh cũng chưa từng ra ngoài giống người trong thôn không?"
"Ra, ngoài? Đi đâu?"
"Thế giới bên ngoài ấy... Anh không muốn ngắm thử thế giới bên ngoài trông thế nào sao?" Tôi đè thấp giọng, cảm thấy mình giống con rắn đang dụ dỗ Eva ra khỏi vườn địa đàng... ai có thể đảm bảo để viên ngọc thô sẽ được mài giũa, giấy trắng vẽ được điểm tô màu sắc, tồn tại cô độc thần bí này ra khỏi đây là lựa chọn chính xác? Tôi chỉ đang ấp ôm ham muốn trần tục của mình, giữ khát vọng vẽ vời, muốn lừa chàng thơ của tôi về tay mà thôi.
Tôi đã mất Minh Lạc rồi, tuyệt đối không thể mất hắn nữa.
Thôn Xá Na Lâm không ừ hử gì, không đáp lời, dường như không có khao khát gì với thế giới bên ngoài.
Thấy hắn không cắn câu, tôi dẫn dắt tiếp từng bước: "Nói không chừng, người anh đang muốn đợi có dã tâm bên ngoài rồi, không muốn về nữa thì sao? Anh không định đi tìm à? Cứ đợi vậy, có đợi được không?" Tôi đè thấp giọng: "Người ấy là người trong lòng của anh nhỉ?"
Có lẽ câu nói của tôi hơi đau buồn, Thôn Xá Na Lâm hơi mím môi, chẳng tỏ đúng sai, nhưng tôi lại xác định suy đoán của mình.
"Đáng tiếc ở đây không có dụng cụ vẽ, cũng không có mạng, nếu không tôi có thể vẽ ra người ấy theo miêu tả của anh, đăng lên mạng, chắc sẽ tìm được tung tích người ấy nhanh thôi.
"Ta ra rồi, tìm rồi, tìm rất lâu rất lâu."
Đột nhiên hắn nói vậy.
"Hả?" Tôi sững sờ: "Anh, từng ra ngoài rồi?
Hắn gật đầu.
"Thi ra anh từng ra ngoài rồi!
Tôi thầm thấy vui vẻ, còn tưởng tất cả người dân ở đây đều không thể ra ngoài, xem ra không phải vậy, chí ít Thôn Xá Na Lâm là ngoại lệ, chẳng lẽ hắn cũng là "du quan" sao?
---Hết chương 7---