"Được rồi bà xã, chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ".
Lâm Hàn ôm lấy bả vai Dương Lệ nói.
"Vâng".
Dương Lệ khẽ gật đầu, đi theo Lâm Hàn vào sân bay, không thèm nhìn hai người Triệu Tứ Hải một cái nào.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hàn, sắc mặt Triệu Tứ Hải đen như mực:
"Tên Lâm Hàn kia, đợi sau này sự nghiệp tôi phát triển thì cậu biết mặt tôi".
Dương Duyệt khó chịu lườm Triệu Tứ Hải:
"Sao nãy anh lại nói ra câu đó? Giờ hay rồi, đặc biệt tới tiễn thì không được người ta biết ơn, còn chọc Tiểu Lệ tức giận, mau theo em đi vào xem có thể nói chuyện lại với nhau không".
Triệu Tứ Hải gật đầu, hai người vội vàng đi vào sân bay, thấy đám Lâm Hàn đang xếp hàng đợi kiểm tra.
Anh ta đanh tính bước tới nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi đến.
Ông ta mặc một bộ vest, ưỡn bụng bia, đeo mắt kính, vóc dáng cao to.
Người đó đúng là Phùng Thạch!
Đằng sau lưng ông ta còn có vài vệ sĩ đi theo.
"Đợi đã! Đó là Phùng Thạch - ông chủ của anh, anh chạy qua chào hỏi cái đã!"
Ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên, rồi bước vội về phía Phùng Thạch.
Nhưng mà, Phùng Thạch lại hoàn toàn không phát hiện ra anh ta, ông ta dẫn theo đám vệ sĩ đi đến chỗ kiểm tra an ninh.
"Hử?"
Bước chân Phùng Thạch khựng lại, chợt thấy một bóng lưng quen thuộc.
"Cậu Lâm!"
Ông ta lập tức nhận ra anh, mặt đầy nhiệt tình sải bước đi về phía Lâm Hàn.
"Chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637755/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.