Dưới sự nhiệt tình của mọi người, Dương Lệ cũng mỉm cười đáp lại:
"Xin chào".
"À đúng rồi, đây là chồng của tôi, Lâm Hàn".
"Khách sáo quá rồi, nhưng tôi và chồng tôi ngồi phía sau cũng được, không sao đâu".
"..."
Dương Lệ lịch sự đáp, nhưng cũng không lôi kéo quan hệ quá thân thiết, chỉ là giữ quan hệ xã giao với đồng nghiệp thôi.
Khi thấy Tôn Minh, Dương Lệ cũng lên tiếng chào hỏi:
"Chào tổng giám đốc Tôn".
Tôn Minh khẽ gật đầu, yên lặng nhìn Lâm Hàn, không bày tỏ thêm biểu cảm gì khác, tránh để cho Dương Lệ phát hiện, những chuyện này Lâm Hàn đã dặn Tôn Minh từ trước, Tôn Minh đương nhiên không dám quên.
Dương Cảnh Đào thấy nhường ghế trên cho Dương Lệ, cô lại không ngồi, nhất thời lại động lòng.
"Nếu không bác ngồi đây nhé? Bác cũng hay say xe lắm", Dương Cảnh Đào nói.
Mấy người đồng nghiệp không biết Dương Cảnh Đào là ai, nhưng nếu đi theo Dương Lệ thì đương nhiên là đồng ý, không có ý kiến gì.
Dương Lệ thấy vậy, liền vội vàng giải thích:
"Tổng giám đốc Tôn, đây là bố của tôi. Lần này vừa khéo cũng đi du lịch Cảng Đảo, nên xin đi ké xe công ty, nếu sau có chi phí phát sinh gì tôi sẽ gửi lại".
Tôn Minh cười nhạt, nói: "Không có gì, công ty sẽ chi trả, không cần mọi người tốn kém, ngồi ké một lúc thôi mà".
Dương Lệ nghe vậy cũng không nói gì thêm, cùng Lâm Hàn ngồi vào mấy ghế sau.
Mà khi Dương Cảnh Đào nghe được đoạn đối thoại kia, thì vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637754/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.