“Diệp Thiên này, anh thật sự không nên nói mấy lời đó. Nếu như tôi đoán không lầm, e rằng trong một thời gian dài nữa, bọn Lý Ngao vẫn sẽ gây khó dễ cho anh, đến khi chúng không còn hứng thú giẫm lên anh nữa mới thôi.”
Quay trở lại kí túc, Trư Tiểu Giới lo sợ nói.
“Đúng đấy, Diệp Thiên, hay là gọi Trấn Nguyên Tử đại tiên đến đạo viện Phiêu Miểu đi. Khi đó bọn họ sẽ sợ hãi mà không dám làm gì cậu nữa, nếu không nhất định mỗi ngày bọn chúng sẽ giẫm lên cậu một lần.” Tôn Tiểu Ngộ cũng lo lắng.
Diệp Thiên cười: “Dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình. Chỉ khi thực lực của bản thân mạnh lên thì mới không bị người khác giẫm lên. Chúng ta hãy dùng thời gian rảnh rỗi này để luyện tập, khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”
Cả Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới đều trợn tròn mắt.
“Cho dù cậu có chăm chỉ đến đâu, cậu cũng không thể vượt qua họ. Chỉ cần dựa vào gia thế và các tài nguyên của gia đình ở trên người họ, dù họ luyện tập ba giờ một ngày, cậu luyện cả ngày cũng không theo nổi.” Tôn Tiểu Ngộ nói.
“Anh khỉ nói đúng đấy.” Trư Tiểu Giới nói thêm: “Hơn nữa, anh lại mới đến đây, chưa nghe giảng nhiều, tốc độ luyện tập còn chậm, chứ đừng nói đến việc cố gắng vượt qua họ.”
Diệp Thiên cảm thấy những gì bọn họ nói không phải không có lý.
Hắn bèn nói: “Vậy thì hai người hãy giảng cho tôi nghe những bài học mà tôi chưa nghe đi.”
Tôn Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046925/chuong-1262.html