Chương trước
Chương sau

“Hahaha!”
Nghe những gì Lý Ngao nói, mọi người xung quanh đều bật cười.
“Trư Tiểu Giới được coi là một trong những người có trình độ yếu nhất trong đạo viện Phiêu Miểu của chúng ta, đúng không? Nhưng khi nghe nói cũng đã tiêu thụ hơn 25 cân linh thạch, hắn lại chỉ tiêu thụ hơn 5 cân, tư chất còn không tốt bằng một con heo!”
“Với chỉ số IQ như vậy mà cũng muốn một ngày nào đó giẫm lên Lý Ngao. Cho dù cho cậu ta một vạn năm, một triệu năm, thậm chí đến chết thì cậu ta cũng không có cơ hội đạp đổ được Lý Ngao.”
“Đừng nói giẫm lên Lý Ngao nữa, giẫm được lên người Trư Tiểu Giới đã rồi nói!”
“Hahaha!”
Đột nhiên, toàn bộ đạo viện Phiêu Miểu tràn ngập tiếng cười nhạo.
Tôn Tiểu Ngộ che mặt, cảm thấy quá xấu hổ!
Người anh em này của cậu ta rất siêng năng và chăm học, cậu ta còn cho rằng trình độ của hắn phải khá tốt, nếu không sẽ không được Trấn Nguyên Tử đại tiên coi trọng, nhưng không ngờ lại tệ đến vậy.
Cậu ta chợt cảm thấy thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại vui vẻ ngay.
Trấn Nguyên Tử đại tiên không phải đã cá cược với ba cậu ta, khiến Diệp Thiên trở thành Đại la kim tiên trong vòng ba năm hay sao. Nếu không làm được thì phải cho ba một quả nhân sâm. Với trình độ của Diệp Thiên, đừng nói ba năm, ba triệu năm cũng đừng nghĩ tới việc trở thành Đại la kim tiên.
Vậy không phải ba thắng thì sẽ được quả nhân sâm cho cậu ta ăn sao?
Nghĩ đến đây, cậu ta vui vẻ đến không thôi, quay ra an ủi Diệp Thiên: “Không sao đâu Diệp Thiên. Bất kể năng khiếu thế nào thì cậu cũng vẫn là anh em của tôi, tôi sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”
Trư Tiểu Giới cũng cười nói: “Diệp Thiên, đừng nản chí. Tôi thích kết bạn với những người có trình độ kém. Bởi vì những người có trình độ tốt đều không muốn kết bạn với tôi. Cho nên dù trình độ của anh có tệ đến đâu, tôi cũng sẽ không coi thường anh.”
Nghe những lời chế giễu tràn ngập cùng sự an ủi của hai người bạn.
Diệp Thiên không khỏi cười nói: “Tiêu hao ít linh thạch không có nghĩa là trình độ của tôi kém. Tôi vẫn rất tự tin vào trình độ của chính mình, tin rằng không bao lâu nữa tôi có thể thoải mái đạp những người đã bắt nạt mình xuống dưới chân.”
Minh Nguyệt nói với hắn rằng mình phải đã mất mười lăm năm để đi từ cấp một đến cấp ba của cảnh giới Thái ất.
Còn Diệp Thiên hắn chỉ mất một ngày.
Một ngày mà thôi!
Từ cấp một tới cấp ba, hoàn toàn thăng được hai cấp.
Hắn tin chắc rằng, cả thiên giới này, những người có năng khiếu tốt hơn hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tất nhiên, hắn cũng rất ngạc nhiên vì năng khiếu của mình.
Hắn luôn có cảm giác như rất quen thuộc, như thể mình đã luyện tập trước đây. Sau khi hắn được tái sinh, tu vi tiến bộ một cách nhanh chóng và vô cùng thuận lợi.
Mà khi hắn ở địa giới, sau khi tái sinh, hắn chỉ cần một trăm năm là hoàn thành nhiệm vụ tu luyện mà một tu sĩ có trình độ cao trong hàng triệu năm mới có thể làm được. Hắn cũng tin rằng, ở thiên giới này, mình có thể dùng ba năm để hoàn thành việc tu luyện mà một tu sĩ mạnh mất hàng vài trăm nghìn năm mới có thể hoàn thành, chính là tiến vào Đại la cảnh.
Qua sự tìm hiểu của hắn, không có nhiều Đại la kim tiên trên thiên giới, ngay cả Na Tra nổi tiếng cũng không phải trong hàng ngũ của Đại La kim tiên.
Hiện tại, Lý Ngao kiêu ngạo như vậy, ba năm sau giẫm lên ba cậu ta xem cậu ta còn dám ho he nổi không.
“Hahaha!”
Nghe những gì Diệp Thiên nói, những người xung quanh lại cười nghiêng ngả.
Ngay cả Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới cũng trợn tròn mắt.
Tư chất kém không sai, nhưng khoác lác như vậy lại là tội, sẽ bị xử lý đấy!
Quả nhiên, Lý Ngao lại nắm lấy cổ áo Diệp Thiên mà cười lạnh: “Miệng của cậu thật sự quá gợi đòn, còn dám nói nếu giẫm lên tôi nữa, có tin tôi lại giẫm lên cậu, khiến cậu sống dở chết dở không hả!”
“Hừ!” Diệp Thiên khinh khỉnh khịt mũi: “Nếu cậu không bỏ móng cẩu của cậu ra, mấy ngày nữa, tôi sẽ không chỉ giẫm lên cậu mà còn có thể cưa đổ Ngưu Tiểu Ngọc mà cậu thích, làm cho cậu tức hộc máu đấy!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lại sôi sục.
“Tên điên! Đây nhất định là một tên điên!”
“Hắn còn dám nói sẽ cưa đổ Ngưu Tiểu Ngọc, hắn đúng là muốn tìm chết!”
“Ngưu Tiểu Ngọc có thể thích hắn sao?”
Ngưu Tiểu Ngọc chạy tới, nhổ một ngụm, chua ngoa nói: “Sao cậu không tự xem lại bản thân mình là loại gì, cậu có tư cách cưa cẩm tôi sao?”
“Trong mắt tôi, anh còn không bằng một sợi tóc của Lý Ngao. Tôi thà coi những sợi tóc của Lý Ngao như báu vật còn hơn là để ý một con cẩu như anh, anh hãy từ bỏ đi, đừng có mà làm tôi buồn nôn, tôi sẽ không bao giờ để đổ anh đâu!”
“Hahaha!”
Cả trường lại cười rộ.
Tôn Tiểu Ngộ cùng Trư Tiểu Giới ngồi xổm trên mặt đất che mặt, chỉ cảm thấy Diệp Thiên làm cho hai người đều cảm thấy xấu hổ.
Sao hắn dám nói sẽ cưa đổ Ngưu Tiểu Ngọc chứ?
“Cậu nghe chưa?” Lý Ngao đắc thắng cười: “Trong mắt Tiểu Ngọc, cậu không bằng một cọng tóc của tôi, sao anh lại không biết xấu hổ mà đòi cưa cẩm Tiểu Ngọc chứ?”
Diệp Thiên kiêu ngạo nói: “Do cô ta bị mù, không nhận ra tôi là một viên ngọc thô mà thôi. Một khi cô ta phát hiện ra, hẳn sẽ rất nóng lòng muốn ngủ với viên ngọc thô này. Lúc đó, hừ, tôi còn chê cô không đủ tư cách ôm tôi, ngược lại còn phải xem tâm trạng của tôi.”
“Anh...!”
Ngưu Tiểu Ngọc suýt thì nôn ra máu!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô ta không thể tin được trên đời này lại có một người đàn ông trơ ​​trẽn như vậy!
Ai sẽ quay lại xin anh ta chứ!
Không biết xấu hổ!
“Mẹ nó, cậu đúng là giỏi bốc phét, cậu đã thành công chọc giận tôi rồi. Hôm nay tôi phải quyết định giết chết cậu!”
Vừa dứt lời, anh ta đã giáng cho Diệp Thiên một cú đấm.
Diệp Thiên chợt nổi giận.
Hắn nhớ rằng Trấn Nguyên Tử đã nói Sang Thủy Tu Hành quyết vô cùng tuyệt vời. Ông ta và Hồng Quân, còn có Bàn Cổ và Thái Nhất đều tu luyện phương pháp này. Bởi vậy mà Hồng Quân mới có biết bao học trò xuất sắc, Bàn Cổ có thể mở ra thiên địa, Thái Ất có thể thống nhất thiên đình, Trấn Nguyên Tử có thể lấy được địa thư và quả nhân sâm mà không bị cướp mất.
Môn pháp này rất khó tu luyện, nếu có thể luyện được, nhất định mạnh hơn phương pháp tu luyện của các thần tiên khác, tu vi thấp cũng có khả năng đánh được tu vi cao hơn.
Cũng giống như ở địa giới, Đại Đạo Tạo Hóa quyết của hắn vậy, có thể đánh bại người trên cảnh giới.
Hiện tại hắn đang ở cảnh giới Thái ất cấp ba, so với Lý Ngao cấp sáu, khoảng cách ba cấp không quá lớn, hắn tin rằng cho dù không đánh bại được anh ta thì hắn cũng sẽ không để bị giẫm lên nữa, chắc chắn sẽ có thể đánh ngang với Lý Ngao.
Bởi vậy hắn cũng sẵn sàng chống trả.
Đúng lúc này, một bàn tay ngọc đưa ra nắm lấy cổ tay Lý Ngao.
Lý Ngao và Diệp Thiên nhìn sang.
Họ thấy Văn Tuyết Tâm không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh.
“Người dưới đánh kẻ trên, không sợ ông nội tôi ra lệnh cho ba mươi sáu lôi thần giáng tội sao?” Văn Tuyết Tâm lạnh lùng nói.
Chênh lệch vai vế giữa Lý Ngao và Diệp Thiên là năm sáu bậc, giống như chắt đứng trước ông cố năm đời vậy, chắt đánh ông cố là hành động đại nghịch bất đạo, lý trời khó tha.
Lý Ngao: “...”
Sao tự nhiên lại lôi chuyện vai vế với anh ta chứ!
Anh ta buồn bực không thôi.
“Còn không buông tay?” Văn Tuyết Tâm quát lên.
Lý Ngao bất lực, không dám không nể mặt Văn Tuyết Tâm, tức giận buông ra.
“Anh cũng vậy, có lớn mà không có nghiêm.” Văn Tuyết Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thiên: “Nếu tư chất kém thì hãy khiêm tốn một chút, siêng năng có thể bù đắp khuyết điểm, nhưng còn anh thì sao? Anh suốt ngày khoác lác, không sợ động trời, còn nói Ngưu Tiểu Ngọc có dính vào, anh cũng không thèm, sao anh lại không biết ngại mà nói ra lời này được?”
Diệp Thiên cười tủm tỉm: “Tôi không nói khoác, nếu Ngưu Tiểu Ngọc dính lấy tôi thì tôi thật sự phải cân nhắc xem có muốn hay không. Nhưng nếu là Tuyết Tâm cô thì tôi nhất định đồng ý, bởi vì cô cùng tên với người vợ quá cố của tôi, đều có chữ “Tâm” kiêu sa và xinh đẹp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.