Lời nói của Diệp Thiên lập tức gây ra náo động.
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ, hắn nói có một ngày sẽ đạp đám người Lý Ngao như đạp cẩu?”
“Hắn có khả năng đó sao?”
“Tên này chém gió cũng giỏi quá nhỉ?”
“Còn bảo sẽ xem thường những đại thần này, hắn có năng lực xem thường họ sao?”
“...”
Toàn bộ đạo viện Phiêu Miểu, tất cả mấy chục nghìn đệ tử đều chỉ trỏ vào Diệp Thiên mà chế giễu.
Ngay cả Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới cũng nhìn nhau.
Diệp Thiên có phải nói hơi quá rồi không?
Hắn muốn đánh bọn Lý Ngao như đánh cẩu?
Ngay cả các đại thần như Na Tra và Thái Bạch Kim Tinh cũng đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thiên, như nhìn một con kiến vậy.
“Tên nhóc này, cậu nói vậy không sợ gãy răng sao?” Na Tra chế nhạo.
“Haha!” Tôn Ngộ Không cười: “Na Tra, cậu ấy là đệ tử của Trấn Nguyên Tử, theo vai vế thì ngươi phải gọi cậu ấy là ông nội là còn ít, đằng này ngươi lại gọi là tên nhóc. Người ta bằng vai phải lứa với Phật Tổ đấy, đừng có mà gọi bừa?”
Nghe vậy, mặt Na Tra đột nhiên đen lại.
Tuy nhiên, hắn ta phải thừa nhận rằng nếu Diệp Thiên là đệ tử của Trấn Nguyên Tử thì vai vế của hai người thực sự là cách xa nhau.
Dù có là Thái Bạch Kim Tinh thì vai vế cũng thấp hơn Diệp Thiên.
“Cậu ta đang ở cảnh giới nào?” Na Tra hỏi.
Lý Ngao giễu cợt: “Một tên yếu ớt vừa mới bước vào Thái ất cảnh lại dám nói lớn lời mật đó. Bọn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046924/chuong-1261.html