"Hử?" Nhưng nhìn thấy một người, một thú này, đột nhiên Tà Hoàng cau mày. Người này trông rất trẻ tuổi, giống với Diệp Bắc Minh trong miệng thuộc hạ của mình. Còn con yêu thú này thật hống hách, ông ta chưa từng thấy còn yêu thú nào như vậy. Chẳng lẽ một người, một thú này chính là Diệp Bắc Minh cùng mãnh thú hồng hoang? Với sự nghi vấn này, Tà Hoàng hỏi: "Cậu là Diệp Bắc Minh?" "Đúng là bổn tọa." Diệp Thiên gật đầu, cau mày hỏi: "Còn ông là ai?" Hắn vốn tưởng rằng bảy vị tiên đế mang người tới giết mình, nhưng không ngờ lại là một khuôn mặt xa lạ khiến hắn có chút kinh ngạc. "Hừ!" Tà Hoàng biết được người thanh niên trước mặt là Diệp Bắc Minh, nhất thời tức giận nói: "Quả nhân chính là Tà Hoàng, giáo chủ Tà Linh giáo. Thằng nhóc như cậu dám cả gan giết chết Tả Hữu hộ pháp của tôi. Quả nhân nghĩ rằng cậu đã bị yêu thú giết chết, không ngờ rằng cậu vẫn còn sống." "Vậy cũng vừa lúc, quả nhân sẽ làm thịt thằng nhóc như cậu, trả thù cho Tả Hữu hộ pháp của quả nhân." Vừa dứt lời, Tà Hoàng phất chiếc áo bào đen lên, hai tay nhanh chóng ngưng tụ ra một đám khí đen, đẩy về phía Diệp Thiên. "Hóa ra ông là cái lão già tà ma." Diệp Thiên biết được thân phận của người trước mắt, ban đầu hắn còn tưởng cái chết đến trước mắt rồi, nhất thời cả người được thả lỏng, rút kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm ra chém một nhát xuống. Kiếm khí cùng hắc khí bay vút lên không trung rồi va chạm vào nhau. Bùm! Ngay lập tức nổ tung trời, toàn bộ hầm mỏ chìm trong sự chấn động, kịch liệt rung chuyển. Một lực phá kinh hoàng khiến Diệp Thiên phải lùi lại ba bốn bước mới đứng vững. Thế nhưng lực này đối với Tà Hoàng không có chút tác động gì, ông ta vẫn bất động như núi. Đương nhiên, Xích Nhãn Kim Mao Hống cũng sừng sững như núi, không chút sứt mẻ. "Ha ha!" Đột nhiên Tà Hoàng cười lớn: "Thằng nhóc nhà cậu, về mặt thực lực cũng coi như có đi, có thể nhận một chiêu của quả nhân mà không thương tích. Nhưng chỉ riêng một chiêu này, thực lực của thằng nhóc cậu vẫn có phần chênh lệch so với quả nhân, rõ ràng cậu không phải là đối thủ của quả nhân." "Nếu cậu biết điều thì quỳ xuống cầu xin quả nhân, quả nhân sẽ cho cậu chết thoải mái hơn một chút. Nếu không quả nhân sẽ khiến cậu nát thành vạn mảnh vụn, bắt thần hồn của cậu tu luyện tà công, cho cậu chết thật thảm." "Ha ha." Diệp Thiên nhếch mép: "Lúc này mới được bao lâu mà ông đã tự tin có thể giết chết bổn tọa?" Hắn phải thừa nhận rằng Tà Hoàng có tu vi cao hơn hắn rất nhiều nhưng Diệp Bắc Minh hắn giết người cấp cao hơn cũng không ít gì. Trên thực tế, Xích Nhãn Kim Mao Hống còn lợi hại hơn Tà Hoàng, còn không phải vẫn bị hắn đánh thành chó chết? Hơn nữa, nếu thật sự không được, hắn còn có thể làm cho Xích Nhãn Kim Mao Hống, Tà Hoàng muốn giết hắn, thật đúng là không đủ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hóa thân của Đạo không giúp cho Tà Hoàng, nếu nhúng tay vào giúp đỡ, vậy coi như câu lúc nãy hắn không nói. "Xem ra thằng nhóc nhà cậu chết đến nơi rồi còn không biết, quả nhân sẽ cho cậu xem thử quả nhân lợi hại như thế nào?" Vừa dứt lời, Tà Hoàng giơ tay lên và hét lớn: "Thiên Tà Đao, đến." Khi giọng nói của ông ta rơi xuống, cơ thể của ông ta tỏa ra một chùm ánh sáng đỏ bao quanh và sau đó nhìn thấy một đại đao đỏ như máu được ông ta cầm trên tay. Chuôi đao này cực kỳ tàn độc, có hình chữ S, lưỡi đao phát sáng như rồng, một vòng sát khí lạnh thấu xương bao quanh thân đao, tạo cho người ta ảo giác có thể cắt đứt mọi thứ. Thấy vậy, Diệp Thiên chậm rãi nâng kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm lên, đột nhiên thúc giục tiên pháp khiến cho kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm tăng vọt mấy phần. Ban đầu thanh kiếm tỏa ra ánh sáng chín màu, sau đó lập tức hóa thành màu máu, sát khí cuồn cuộn trào ra, nhuộm cả không gian thành biển máu. "Kiếm tốt." Nhìn kiếm của Diệp Thiên, rồi nhìn lại kiếm của chính mình, đột nhiên Tà Hoàng cảm thấy mình đang cầm một cây gậy gỗ, so với kiếm của Diệp Thiên thì thua kém rất nhiều, hoàn toàn không thể so sánh được. "Kiếm của cậu có lẽ là thần binh mãn cấp, đúng không?" Thiên Tà Đao của ông ta đang ở giai đoạn thứ tám, thoạt nhìn kiếm của Diệp Thiên có vẻ mạnh hơn kiếm của ông ta rất nhiều, khó có thể ngăn cản ông ta nghi ngờ đó là thần binh mãn cấp. "Không tệ." Diệp Thiên gật đầu, cười hỏi: "Không phải ông cũng có một pháp bảo mãn cấp sao, tại sao không lấy ra so tài với thần binh mãn cấp của bổn tọa?" Hắn muốn đánh lừa ông ta lôi ra Thôn Phệ Tinh Không và thu hồi nó luôn. Lúc đó, kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, Di Âm Hỗn Độn, Bảo Giám Thiên Địa và Thôn Phệ Tinh Không, với bốn pháp bảo thần binh mãn cấp trong tay, giết chết Tà Hoàng là chuyện dễ như trở bàn tay. "Hừ." Tà Hoàng khịt mũi nói: "Đối phó thằng nhóc nhà cậu, quả nhân dùng pháp bảo mãn cấp thì sẽ khiến người ta cảm thấy quả nhân đang ức hiếp cậu. Chỉ với Thiên Tà Đao cũng đủ để giết chết cậu rồi." Nói xong, ông ta khẽ nhấc ngón chân mình, giống như có một luồng ánh sáng tạo thành một đường cung và chém về phía Diệp Thiên. Khi thấy điều này, Diệp Thiên giơ kiếm lên đỉnh đầu. Bùm! Thiên Tà Đao chém vào kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, phát ra một tiếng nổ lớn. Cả không gian chợt rung chuyển dữ dội. Lực chấn động khủng bố khiến hai chân Diệp Thiên không khỏi khuỵu xuống, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất. Đương nhiên, vì trên mặt đất có lớp bao bọc, nếu không hai chân của Diệp Thiên nhất định đã không còn ở trên mặt đất. "Tu vi không đủ, dù cho thần binh mãn cấp nằm trong tay thì vẫn không phải là đối thủ của quả nhân, chờ quả nhân chém đôi cậu ra rồi băm thành trăm mảnh đi." Tà Hoàng từ trên cao nhìn xuống Diệp Thiên, trên mặt ông ta lộ vẻ đắc ý, hai tay dùng sức đè lên đao, từ từ ấn thanh kiếm trên đầu Diệp Thiên xuống. "Ha ha." Diệp Thiên cười khẩy: "Ông vui vẻ quá sớm rồi, trò hay vẫn còn ở phía sau." Dứt lời, thần niệm của Diệp Thiên chuyển động. Ánh sáng vàng kim bất chợt lóe lên, Bảo Giám Thiên Địa xuất hiện ngang trời, sấm sét màu vàng như một cây cột khổng lồ bắn ra với tốc độ ánh sáng, đánh thẳng vào mặt Tà Hoàng. "A!" Tà Hoàng gào thét thê thảm, theo bản năng đưa một tay lên che mắt, chỉ cảm thấy hai mắt hợp kim nhôm 36K chợt mù mịt. Đương nhiên, Tà Hoàng không phải là kẻ ăn chay, ngay lúc Bảo Giám Thiên Địa xuất hiện, ông ta đã cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức phát ra khí tức hòa nhập với pháp bảo phòng ngự. Cho nên cột điện màu vàng này không đột phá được tầng phòng ngự để khiến ông ta bị thương, nó chỉ vọt vào trong mắt ông ta mà thôi. Tuy nhiên, ban đầu ông ta cầm đao bằng cả hai tay, bây giờ một tay đã dùng để che mắt, biến thành một tay cầm đao, vốn Diệp Thiên đang cảm thấy áp lực, lập tức đứng thẳng người lên. Hắn bật tung thanh đao trên đỉnh đầu ra, nhanh như chớp dùng một kiếm chém vào lớp phòng ngự của Tà Hoàng. Ầm! Một tiếng nổ lớn, lớp phòng ngự không bị phá vỡ nhưng nó khiến Tà Hoàng phải lùi ra phía sau. "Khốn kiếp, dám ngầm đánh quả nhân." Tà Hoàng vô cùng tức giận, hậu quả vừa mới dừng lại, lập tức Bảo Giám Thiên Địa mở ra, bắn ra Thiên Lôi Địa Hỏa, áp sát Tà Hoàng. "Có chút khủng bố." Trong lòng Tà Hoàng thầm giật mình, lập tức phóng ra Thiên Tà Đao, dùng thần niệm khống chế bắn nhanh về phía Diệp Thiên, sau đó dùng song chưởng đập mạnh ra. Hai luồng hắc khí chống lại Thiên Lôi Địa Hỏa. Lúc đầu vẫn có thể chống đỡ, nhưng Thiên Lôi Địa Hỏa thật sự có chút khủng bố, đẩy hắc khí từng bước tiếp cận Tà Hoàng. Diệp Thiên cũng phóng khí ra bên ngoài, hình thành một vòng phòng ngự quanh thân để chống lại Thiên Tà Đao. Mặc dù hắn không có pháp bảo phòng ngự, nhưng uy lực của thanh đao dưới sự điều khiển của thần niệm cũng không mạnh lắm, không đủ mạnh để đâm thủng pháp bảo hộ thể của hắn. Tuy nhiên, Tà Hoàng điều khiển Thiên Tà Đao ngăn chặn Diệp Thiên, khiến Diệp Thiên không thể xông lên tấn công Tà Hoàng. "Thằng nhóc con, coi như cậu lợi hại, Bảo Giám Thiên Địa cũng đã nằm trong tay cậu. Hai pháp bảo thần binh mãn cấp thật khiến người khác ghen tị." Sự âm hiểm trong lòng Tà Hoàng bất ngờ bộc phát, ông ta nhếch mép nói: "Quả nhân sẽ tiêu diệt cậu, như vậy thì cả hai món đồ này đều thuộc về quả nhân." Nói xong, một bên ông ta chống lại Thiên Lôi Địa Hỏa, một bên điều khiển Thiên Tà Đao để ngăn chặn Diệp Thiên, đồng thời kích hoạt Thiên Tà Đại Pháp. Trong một khắc, sau đầu ông ta xuất hiện một đám ánh sáng đen, dần dần trở nên lớn hơn. Tiếng cười của Tà Hoàng cũng theo đó mà vang lên. "Dù là đồ tốt như thế nào, tu vi cũng không cao bằng quả nhân, chờ quả nhân giết chết cậu rồi hai món bảo bối trong tay cậu sẽ là của quả nhân, ha ha ha." "Ông vui vẻ quá sớm rồi." Diệp Thiên cười lạnh, thần niệm vừa động, trên không trung hiện ra Di Âm Hỗn Độn, âm thanh chết chóc vang vọng thiên hạ. Trong khoảnh khắc đó, đao quang kiếm ảnh dày đặc tụ lại một chỗ tạo thành một thanh kiếm khổng lồ và hướng về phía Tà Hoàng chém xuống. "Lại là một pháp bảo mãn cấp nữa sao?" Tà Hoàng cảm nhận được sự kinh khủng của một nhát kiếm này, đột nhiên gương mặt của ông ta biến sắc, thiếu chút nữa con ngươi rớt ra ngoài. Thần niệm của ông ta, một bên điều khiển Thiên Tà Đao đối kháng với Diệp Thiên, một bên điều khiển pháp lực để chống lại Thiên Lôi Địa Hỏa, đồng thời ông ta còn muốn sử dụng Thiên Tà Đại Pháp để giết chết Diệp Thiên. Thần niệm đã phân tán quá nhiều, ông ta không thể xuất ra thêm cương khí để duy trì lớp phòng ngự cho pháp bảo hộ thể. Nhưng nếu không thêm vào, với sự phòng ngự của pháp bảo hộ thể cấp bảy của mình, căn bản ông ta không thể chịu đựng được một kiếm trảm đầu này và pháp bảo phòng ngự nhất định sẽ không chống đỡ được mà vỡ ra thành trăm mảnh. "Chết tiệt, xem ra quả nhân không gọi ra Thôn Phệ Tinh Không là không thể giết chết được tên nhóc con nhà cậu." Tà Hoàng đang phải chịu áp lực nặng nề, vốn đi ông ta không muốn giết Diệp Thiên bằng pháp bảo mãn cấp. Thế nhưng với tình hình hiện tại, nếu không sử dụng pháp bảo mãn cấp, có thể ông ta sẽ bị Diệp Thiên giết chết. Nghĩ như vậy, lập tức thần niệm của ông ta chuyển động. Chỉ một thoáng, một quả hồ lô mạ vàng xuất hiện trên đỉnh đầu của ông ta, trong tích tắc nó trở nên to hơn. Miệng quả hồ lô giống như một lỗ đen và một sức hút kinh khủng được phóng ra nuốt chửng những thanh kiếm đang hướng về phía ông ta. "Ha ha. Ông xong rồi." Diệp Thiên thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, lập tức hắn kích hoạt thần niệm khống chế Thôn Phệ Tinh Không, khiến cho quả hồ lô nhỏ lại. "Sao lại như thế?" Tà Hoàng nhận ra mình không thể khống chế Thôn Phệ Tinh Không nữa, nhất thời ông ta nhíu chặt mày. Mà lúc này, thanh kiếm khổng lồ được tạo thành bởi đao quang kiếm ảnh chém thẳng xuống đầu Tà Hoàng. Ầm! Ngay lập tức pháp bảo hộ thể của Tà Hoàng nổ tung và thanh kiếm khổng lồ cũng bị đập thành nhiều mảnh. "A!" Tà Hoàng bực tức rú lên: "Thằng nhóc con, dám làm nổ tung pháp bảo hộ thể của quả nhân, quả nhân phải cho mày chết." Dứt lời, ông ta đẩy ra Thiên Tà Đại Pháp đang được hoàn thành. Cũng vào lúc này, Thôn Phệ Tinh Không càng lúc càng lớn, nghiền ép xuống như núi lớn, trong nháy mắt đã nghiền nát Thiên Tà Đại Pháp, tiếp tục nghiền ép Tà Hoàng. "Không!" Tà Hoàng hoảng loạn, gào thét khản cả giọng. Ông ta sợ hãi định né tránh thì ngay khi vung tay, lập tức Thiên Lôi Địa Hỏa ập xuống người ông ta. Ông ta đã mất đi pháp bảo hộ thể nên khi bị Thiên Lôi Địa Hỏa đánh trúng thì ông ta đã bị định ngay tại chỗ. "Đừng! Đừng! Đừng a a a!" Nhìn Thôn Phệ Tinh Không nghiền ép xuống, Tà Hoàng cuồng loạn hét ầm lên, ông ta không dám tưởng tượng nếu bị nghiền nát thì sẽ nghiêm trọng như thế nào. Việc bị tan xương nát thịt chắc chắn không thể tránh khỏi. Ngay vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này. Đột nhiên, một giọng nói vang lên: "Diệp Bắc Minh, quả nhiên cậu là một kẻ yêu nghiệt. Bổn đạo không giúp đỡ, ông ta thực đúng là không thể giết được cậu, ngược lại còn bị cậu giết chết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]