Chương trước
Chương sau

Lời nói vừa được thốt ra.
Ầm.
Ngân vang như tiếng chuông Đại Lữ khiến toàn bộ giếng mỏ đều vang lên.
Rõ ràng là Thôn Phệ Tinh Không đang đập trên đỉnh đầu của Tà Hoàng.
Tuy nhiên, vốn dĩ Tà Hoàng đang hú hét thì đột nhiên ngừng lại. Thay vào đó, ông ta nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.
Chỉ nhìn thấy trên người ông ta đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng vàng, ánh sáng vàng bao phủ dày đặc có hình dáng giống như nòng nọc.
Sự xuất hiện của tầng ánh sáng vàng này ngay lập tức ngăn chặn sự tấn công của Thiên Lôi Địa Hỏa và Thôn Phệ Tinh Không. Nó bảo vệ rất tốt Tà Hoàng ở bên trong.
“Điều này...”
Tà Hoàng ngẩn người.
Là ai đã cứu ông ta?
Ông ta còn đang nghi hoặc thì một tia sáng trắng nóng rực đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta. Đó là một ông già với mái tóc dài, đang ngồi bắt chéo chân xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
“Ông là ai?”
Tà Hoàng lập tức hỏi ngay.
“Bổn đạo là người đến cứu ông.” Người đó cười nói một cách khoan thai.
“Người cứu quả nhân sao?” Tà Hoàng gãi đầu, vẻ mặt thất thần: “Không phải chứ, tiếng ác của quả nhân đã lan truyền rất xa khiến ai nấy đều hận không thể giết chết quả nhân. Làm sao lại có người đến cứu quả nhân được chứ. Điều này thật vô lý.”
Diệp Thiên đã cố gắng hết sức mà cũng không thể công phá được Tà Hoàngnên hắn tức giận lập tức quay lại, nhìn thẳng vào hóa thân của Đạo kia và hét lên: “Rốt cuộc ông muốn thế nào?”
“Ha ha.” Hóa thân của Đạo kia cười mỉa mai: “Chính là muốn cậu chết mà thôi.”
Diệp Thiên vô cùng tức giận: “Bổn tọa đã tới vô số vì sao và đã nhìn thấy không dưới một trăm hóa thân Thiên Đạo. Nhưng tôi chưa từng thấy hóa thân Thiên Đạo nào vô liêm sỉ như ông.”
“Nếu có bản lĩnh thì ông hãy giết bổn tọa. Nếu không có bản lĩnh thì đừng mượn đao giết người. Như vậy sẽ khiến bổn tọa coi thường ông mà thôi.”
Hừ.
Tà Hoàng nhướn mày.
Ông già này chính là hóa thân Thiên Đạo sao?
Không phải Thiên Đạo không được phép giết người một cách tùy tiện sao. Quả nhân đã làm rất nhiều chuyện xấu mà sao không thấy Thiên Đạo trừng phạt, còn Diệp Bắc Minh đã làm chuyện gì xấu mà Thiên Đạo phải giết chết hắn chứ?
Ông ta không hiểu gì cả.
“Cậu muốn nói gì thì nói, dù sao thì bổn đạo chính là muốn giết cậu.” Hóa thân Thiên Đạo cũng không tức giận mà chỉ nhìn Tà Hoàng cười nói: “Không phải ông muốn giết cậu ta để trả thù cho thuộc hạ sao? Bổn đạo sẽ giúp ông thỏa mãn nguyện vọng này.”
Vừa dứt lời thì hóa thân Thiên Đạo vung tay áo. Trong thoáng chốc, Bảo Giám Thiên Địa, Thôn Phệ Tinh Không, Di Âm Hỗn Độn và cả thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm đang ở trong tay Diệp Thiên đều bay lơ lửng đến trước mặt Tà Hoàng.
Thấy vậy, sắc mặt của Diệp Thiên đột nhiên thay đổi.
Hắn sử dụng thần chú để khống chế pháp bảo thần binh nhưng bởi vì có sự ngăn cách của vòng tròn bảo hộ của pháp bảo nên Diệp Thiên không thể xuyên qua mà thu hồi thần binh được.
“Tên hóa thân Thiên Đạo chó chết.”
Diệp Thiên tức giận đến cực điểm, hắn tung một cú đấm vào hóa thân Thiên Đạo. Nhưng chưa kịp bay tới gần hóa thân Thiên Đạo thì đã bị ánh sáng trắng phát ra từ ông ta đánh tan tành.
“Bổn đạo đã biết cách cậu ta điều khiển những pháp bảo thần binh này. Bây giờ bổn đạo sẽ dạy ông cách điều khiển chúng. Như vậy thì ông có thể khống chế được những pháp bảo thần binh này rồi.”
Hóa thân Thiên Đạo nói xong thì liền thông qua thần niệm mà chỉ cho Tà Hoàng biết cách điều khiển pháp bảo thần binh của Diệp Thiên.
Khi Tà Hoàng biết cách khống chế thì vui mừng khôn xiết. Ông ta ngắm nghía qua và nghĩ chắc chắn có thể khống chế được.
“Ha ha ha.”
Tên Tà Hoàng vui đến nỗi cười to một trận cười đầy sảng khoái.
“Đồ khốn kiếp...”
Diệp Thiên tức giận đến nỗi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Hóa thân Thiên Đạo này thật quá vô liêm sỉ.
Nhưng điều khiến Diệp Thiên căm tức hơn cả chính là hóa thân Thiên Đạo lại nói: “Những pháp bảo thần binh này là do cậu ta tạo ra. Ông không thể giết cậu ta bằng những pháp bảo này được. Ông hãy thu vào nhẫn không gian, dựa vào trình độ tu luyện của ông cộng thêm thần binh cấp tám trong tay và thêm pháp bảo toàn cấp mà bổn đạo đưa cho ông thì đủ để giết ậu ta rồi.”
Sau đó ông ta phất tay áo, một bộ áo giáp chín màu không theo khuôn mẫu nào tự động khoác lên người Tà Hoàng. Ông ta thấy vậy nên đã cho nổ tung trận pháp phòng ngự.
“Ha ha ha.”
Tà Hoàng vui tới mức cười to liên tục rồi lập tức thu bốn thứ pháp bảo thần binh toàn cấp của Diệp Thiên vào trong nhẫn không gian. Tà Hoàng cầm Thiên Tà Đao của ông ta mà vui tới nỗi không thể dừng lại được, chỉ cảm thấy bản thân ông ta đã kiếm được một món lời lớn.
“Tốt lắm, bây giờ ông có thể giết cậu ta rồi.”
Với một cái vẫy tay của hóa thân Thiên Đạo, lớp bảo vệ quanh người của Tà Hoàng đột nhiên biến mất.
“Ông giỏi như vậy, tại sao không tự mình ra tay mà lại muốn quả nhân ra tay vậy?” Đột nhiên Tà Hoàng ngưng cười và hỏi.
“Bởi vì bổn đạo là Đạo, không thể dính dáng đến mạng người được. Nếu không Đại Đạo biết được thì tính mạng của bổn đạo sẽ khó giữ.” Hóa thân Thiên Đạo nói.
Tà Hoàng nhíu mày: “Theo như quả nhân biết, đạo pháp là tự nhiên. Tại sao ông lại muốn hắn chết?”
“Bởi vì cậu ta chính là tai họa. Nếu cậu ta không chết thì sẽ có hàng nghìn tỷ người chết vì cậu ta. Bổn đạo chính là thay trời hành đạo.” Hóa thân Thiên Đạo Thiên nói những lời đầy vẻ chính nghĩa.
Khi nghe thấy điều đó thì trong lòng Tà Hoàng run lên.
“Quả nhân cũng là một tai họa. Phải chăng sau khi quả nhân giết hắn xong thì ông ta sẽ vây khốn quả nhân rồi sau đó dẫn người đến giết quả nhân không?”
Nghĩ vậy mà ông ta không khỏi run sợ.
Hóa thân Thiên Đạo biết Tà Hoàng nghĩ gì thì cười một cách mỉa mai rồi nói: “Ông yên tâm, bổn đạo sẽ không giết ông. Tuy rằng ông cũng là một tai họa, nhưng sự nguy hại của ông so với anh ta chẳng thấm vào đâu cả.”
“Vậy nên ông cứ an tâm giết cậu ta đi, xong rồi bổn đạo sẽ thả ông ra ngoài. Ông có năm pháp bảo thần binh này trong tay thì xem như bất khả chiến bại trong tinh vực này rồi. Sau này chỉ cần ít tạo sát nghiệt thôi là được.”
“Ông lừa quả nhân.” Đột nhiên Tà Hoàng nheo hai mắt lại: “Quả nhân chính là tai họa lớn nhất trong lục đại tinh tú này của tinh vực này. Tại sao ngay cả so với hắn mà quả nhân còn chưa thấm vào đâu là sao?”
“Những người bị giết dưới tay quả nhân chính là nhân sĩ chính đạo một phương. Là tai họa như thế nào mà có thể so sánh được với tai họa của quả nhân chứ?”
“Vậy nên đúng là ông lừa quả nhân rồi. Ông lấy những thứ đồ đó hấp dẫn quả nhân để quả nhân giết hắn, sau đó lại thu những thứ đồ đó về rồi dẫn người khTà Hoàngn giết quả nhân. Quả nhân sẽ không bị ông lừa đâu.”
Tà Hoàng cho rằng bản thân ông ta là tai họa chính là một vinh dự. Bây giờ hóa thân Thiên Đạo lại nói tai họa của ông ta so với Diệp Thiên chẳng thấm vào đâu cả khiến cho ông ta cảm thấy rất khó chịu, có cảm giác như bị coi thường.
Ông ta tin chắc rằng dù Diệp Thiên có tệ thế nào đi chăng nữa thì cũng không ghê gớm bằng ông ta. Cho nên ngay cả Diệp Thiên mà hóa thân Thiên Đạo còn giết, vậy thì làm sao ông ta có thể tha cho Tà Hoàng được.
Đó là điều không thể.
Cho nên Tà Hoàng cảm thấy hóa thân Thiên Đạo chính là mượn tay Tà Hoàng giết Diệp Thiên, sau đó lại mượn tay người khác giết Tà Hoàng.
Diệp Thiên nghe vậy vui mừng khôn xiết, lập tức nói: “Ông nói đúng, là ông ta lừa ông. Bổn tọa cũng bị ông ta lừa gạt. Ông ta cho bổn tọa rất nhiều lợi ích khi giết một người, sau đó lại hủy hết những lợi ích đó đi rồi bao vây bổn tọa ở trong này rồi lại dẫn ông đến giết bổn tọa. Nếu ông bị ông ta lừa nữa thì người chết kế tiếp chính là ông đó.”
“Nếu ông không muốn bị ông ta lừa thì hãy phối hợp với bổn tọa kéo ông ta xuống. Chúng ta cùng nhau giết ông ta thì ít nhất không bị chết bởi vì ông ta không dám giết chúng ta. Sau đó có lẽ chúng ta có thể tìm được cách phá cái nhà giam này mà đi ra ngoài.”
“Thì ra là như vậy.” Tà Hoàng như bừng tỉnh nhìn hóa thân Thiên Đạo bằng vẻ mặt đầy vẻ căm tức: “Ông quá nham hiểm mà, suýt nữa quả nhân đã bị ông lừa rồi. Đừng hòng quả nhân sẽ làm đao phủ thay cho ông.”
Hóa thân Thiên Đạo trợn tròn mắt.
Làm sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ?
Bổn đạo lừa ông ta lúc nào?
“Thật sự bổn đạo không có nói dối ông. Chỉ cần ông giết cậu ta thì nhất định bổn đạo sẽ thả ông ra.” Hóa thân Thiên Đạo nói.
“Hừ!” Tà Hoàng phất tay áo nói: “Đừng lừa quả nhân nữa. Quả nhân sẽ không dễ bị lừa đâu. Ông hãy bỏ ý định đó đi.”
Sau đó ông ta lại nghĩ đã có thứ đồ tốt trong tay rồi, bây giờ lại không ra đi thì ở lại đây làm chi?
Chỉ là ông ta đang bị giam cầm không thể thoát ra được.
“Mở ra, để cho quả nhân đi ra ngoài.” Tà Hoàng hét lên.
Hóa thân Thiên Đạo hừ một tiếng: “Nếu ông không giết cậu ta thì đừng mơ tưởng sẽ được ra ngoài.”
“Nếu không để cho quả nhân đi ra ngoài thì làm sao quả nhân biết được sau khi giết hắn thì ông sẽ thả quả nhân đi chứ?” Tà Hoàng tức giận nói.
Hóa thân Thiên Đạo im lặng.
Vốn dĩ ông ta định để con yêu thú kia giết Diệp Thiên nhưng con yêu thú lại không làm, bởi vì con yêu thú này không phải do ông ta nuôi. Vốn dĩ hắn không ở trong lãnh địa này mà nơi này thuộc về con yêu thú. Con yêu thú không hài lòng với việc hắn đột nhập vào lãnh địa của nó mà mới tấn công Diệp Thiên, điều này ông ta có thể hiểu được.
Nhưng đối với kẻ thù của Diệp Thiên thì hóa thân Thiên Đạo cho rằng người đó sẽ nghe lời ông ta mà giết chết Diệp Thiên. Có ai ngờ rằng đó lại là một kẻ ngốc, lại không nghe lời ông ta khiến ông ta cảm thấy buồn bực.
“Như vậy đi.”
Hóa thân Thiên Đạo đột nhiên nói: “Ông có thể không cần giết cậu ta, bây giờ hãy lấy đồ vật mà bổn đạo đưa cho ông ra đây. Bổn đạo sẽ cho ông đi ra ngoài, sau đó ông đi đến thế giới ngân hà trung tâm vũ trụ nói là Diệp Bắc Minh chưa chết mà đang ở Thiên Quyền Tinh. Chỉ cần ông dẫn người đến đây thì bổn đạo sẽ cho ông cả năm pháp bảo thần binh toàn cấp, ông thấy như thế nào?”
Khi Tà Hoàng nghe những lời này thì cảm thấy vụ mua bán này không tệ.
“Đừng nghe theo ông ta. Nếu ông gọi người đến thì ông ta cũng sẽ không giao cho ông đâu.” Diệp Thiên vội la lên.
“Có lý.” Tà Hoàng gật đầu, đột nhiên nảy ra một ý kiến nói: “Hai bên đều bày tỏ thành ý đi. Đầu tiên ông phải đưa cho quả nhân ba cái trước, sau đó để cho quả nhân đi ra ngoài. Quả nhân sẽ đến thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ để gọi người đến giúp ông.”
“Được.”
Hóa thân Thiên Đạo đáp lại: “Ông cứ chọn ba cái trước đi, để lại hai cái.”
“Ha ha.”
Tà Hoàng vui mừng khôn xiết, ông ta lấy Di Âm Hỗn Độn, Bảo Giám Thiên Địa ném đi rồi để lại thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm và Thôn Phệ Tinh Không cùng với pháp bảo bảo vệ toàn cấp của hóa thân Thiên Đạo đưa cho ông ta lúc nãy.
“Ông có thể để cho quả nhân đi ra ngoài. Còn hai món đồ kia quả nhân sẽ sai người đến lấy.” Tà Hoàng nói.
Hóa thân Thiên Đạo không còn cách nào khác, chỉ có thể hứa với ông ta rồi bao vây Diệp Thiên và sau đó mở lồng giam để Tà Hoàng đi ra ngoài.
“Ha ha, Diệp Bắc Minh à. Không hẹn ngày gặp lại. Lần sau quả nhân không đến nữa mà sẽ gọi người trong thế giới trung tâm vũ trụ ngân hà đến để họ giết cậu, sau đó đem hai bảo bối cho quả nhân. Ha ha.”
Tà Hoàng cười rồi rời khỏi giếng mỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.