Sau phút chốc kinh ngạc, Diệp Thiên hoàn hồn rất nhanh, hắn nghĩ mình đã bị nhốt ở đây hơn một năm, nếu Tiên Tôn đi báo tin, chạy đến chạy đi thì cũng đến rồi.
“Đến thì đến đi, tưởng bản tọa sợ lắm chắc, coi thường bản tọa quá rồi.”
Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, không có vẻ khiếp sợ gì, người đã từng chết một lần sẽ không sợ hãi khi đối mặt với cái chết lần nữa. Hệt như phụ nữ vậy, đã sinh con thì không sợ sinh nữa. Huống chi Diệp Thiên còn biết hắn không chết được, cùng lắm là cơ thể chết, Diệp Bắc Minh có linh hồn bất tử sẽ không chết, sớm muộn gì cũng có ngày có thể ngóc đầu quay lại.
“Biết cậu không sợ, nhưng thứ mà bản đạo muốn không phải sợ hãi mà là cậu chết là đủ rồi.”
“Ha ha!”
Tiếng cười vang lên, hóa thân của Đạo lại biến mất.
“Mẹ nó!”
Diệp Thiên không biết phải nói gì với hóa thân của Đạo này. Nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến, đúng là không dám tin rằng trên đời lại có thứ hóa thân của đạo vô liêm sỉ như vậy. Đúng là khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hết cách rồi, không đủ tu vi, không đánh lại, nếu không thì hắn đã đấm chết hóa thân của Đạo này lâu rồi.
Trong vũ trụ mênh mông, cùng lắm thì tu vi hóa thân của đạo chỉ là đỉnh cấp cảnh Thái Hư, với tu vi Đại Đạo tạo hóa quyết của hắn, nếu chỉ là tu vi đỉnh cấp cảnh Thái Hư, hắn có thể giết chết hóa thân của Đạo, nhưng hắn còn lâu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046746/chuong-1081.html