Bên trong phòng số tám.
Diệp Thiên đang buồn chán không có việc gì để làm, dùng Thượng Quan Quỳnh Dao để mua vui, hắn chưa muốn lấy đi tinh hoa của cô ta, mà muốn khiến khí thế của Thượng Quan Quỳnh Dao bị lung lay.
Hai tên cao lớn kia muốn đánh Diệp Thiên thêm vài cái nữa, nhưng lại bị Thương Quan Quỳnh Dao chặn lại.
“Diệp Bắc, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn khiến quận chúa đây khó chịu hơn nữa, tôi sẽ đánh anh thật đó!” Thượng Quan Quỳnh Dao chỉ vào Diệp Thiên, tức giận đến mức toàn thân run lên.
Diệp Thiên không hề run sợ, hắn nhếch mép cười nói: “Cô cũng đã sống mấy ngàn năm rồi, vậy mà lại không nghĩ ra hay sao?”
“Tôi, tôi, tôi... tôi phải tu luyện, nên không muốn làm chuyện ghê tởm đó. Tôi sợ rằng tu vi của mình sẽ không thể phát triển được nữa.” Thượng Quan Quỳnh Dao xoay người, khinh thường nói.
“Nói như vậy tức là, cô muốn nhưng không dám làm sao?” Diệp Thiên cười hỏi.
Thượng Quan Quỳnh Dao trừng mắt liếc nhìn Diệp Thiên: “Theo sự hiểu biết của tôi, thì bất kỳ nữ tu sĩ nào theo đuổi nó sẽ đều bị như vậy cả.”
“Haha!” Diệp Thiên cười lớn: “Cuối cùng cô cũng chịu nói thật rồi, dựa theo lời đồn từ quê quán của tôi, kiểu phụ nữ như cô chính là loại lẳng lơ ngầm đấy.”
“Cái gì mà lẳng lơ ngầm?” Thượng Quan Quỳnh Dao vò đầu không hiểu.
Diệp Thiên cười: “Chính là bề ngoài thì bày ra dáng vẻ không ai được phép chạm vào mình, nhưng trong lòng thực ra lại vô cùng lẳng lơ, luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046712/chuong-1047.html