Lúc này, tại phòng chữ thiên số tám.
Diệp Thiên được Thượng Quan Quỳnh Dao đưa vào trong, có hai người đàn ông cao lớn đi theo sau, sau đó đóng cửa lại.
“Quận chúa muốn lấy đồ trên người tôi, vậy không thể bảo bọn họ đi ra ngoài sao? Có người nhìn thấy, tôi xấu hổ lắm.” Diệp Thiên cười.
Thượng Quan Quỳnh Dao nghe vậy, cười khinh thường: “Anh cho rằng tôi sẽ lấy cái gì của anh cơ chứ?”
“Thứ phụ nữ muốn trên người tôi, ngoài thứ tinh hoa đó ra, thì còn có cái gì nữa?” Diệp Thiên cười xấu xa: “Nếu cô muốn. Tôi có thể cho cô một, một trăm, bình thường tôi thường có thể phóng xa một trăm triệu con đấy. Vậy phí giao dịch là ba trăm tỉ nhé!”
Thượng Quan Quỳnh Dao nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, đấm vào ngực Diệp Thiên, dậm chân tức giận nói: “Tên lưu manh nhà anh, ai muốn thứ đó của anh chứ, anh nghĩ quận chúa ta đây là loại người gì vậy hả?”
“Nhưng trên người tôi chỉ có cái đó thôi!” Diệp Thiên khoát tay: “Cô không muốn cái này, vậy thì cô muốn cái gì?”
“Anh, anh, anh...”
Thượng Quan Quỳnh Dao run lên: “Tôi thật muốn đánh chết anh!”
“Thứ tôi muốn là roi vàng thần binh tối cao, chứ không phải cái đó, anh có cho tôi bao nhiêu báu vật đi nữa tôi cũng không cần.”
“Thật kinh tởm. Nếu sớm biết anh là loại người như vậy, quận chúa ta đây đã không cứu anh rồi, thật là tức chết mất thôi!”
Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của cô ta như sắp bốc cháy, cô ta cắn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046711/chuong-1046.html