Ăn bữa cơm cũng không được yên, thật sự khiến Diệp Thiên cảm thấy bực bội.
Vì vậy hắn quyết định nhất định phải cho bọn ruồi nhặn đó một bài học, bằng không cứ để lằn nhằn mãi như thế cũng không phải là cách.
“Này!”
Thanh niên mặc áo gấm đó nghe thấy thì lập tức khó chịu nói: “Mày là cái thá gì, thiếu thành chủ của bọn tao là người mà một tên họ Diệp thân phận nhỏ bé như mày muốn gặp là có thể gặp được sao?”
Anh ta nói đến đây thì hét lớn lên: “Bắt lấy hắn cho tao, kéo ra ngoài giết.”
“Tôi xem ai trong các người dám!”
Diệp Lam Duyên đập mạnh đũa xuống bàn, đứng dậy tức giận hét, ngực cô ta rung lên, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, dáng vẻ như thể muốn liều mạng.
Trong số những người đó có rất nhiều người là chân tiên, cô ta sợ Diệp Thiên không đấu lại nổi.
Diệp Thiên rất quan tâm chăm sóc họ suốt dọc đường đi, cô ta cảm thấy mình cũng phải có trách nghiệm chăm sóc lại cho Diệp Thiên.
Người họ Diệp đã không còn nhiều nữa, nếu không đoàn kết lại với nhau thì sớm muộn cũng bị diệt tộc, đó là việc mà cô ta không muốn nhìn thấy.
“Này, con nhải ranh, người trông cũng được mà tính khí cũng nóng quá đấy!” Thanh niên mặc áo gấm cười xấu xa và nói, định qua vuốt mặt Diệp Lam Duyên.
“Cút đi!”
Diệp Lam Duyên rất tức giận, dùng tiên pháp, chưởng ra một chưởng.
Ầm!
Một bóng chưởng đập lên ngực của thanh niên áo gấm, dù cho thanh niên áo gấm kịp thời bộc phát cang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046710/chuong-1045.html