Con người có ba nỗi buồn phiền lớn nhất. Một là bị gián đoạn trong đêm động phòng, hai là có tên trên bảng vàng nhưng lại bị báo trùng tên người khác, ba là gặp lại người bạn tri kỷ nhưng lại bị phớt lờ không để ý tới mình.
Tâm trạng Diệp Thiên lúc này giống như bị cắt ngang giữa chừng trong đêm tân hôn, bất ngờ thốt lên một câu chửi thề "chết tiệt", sau đó liền ngồi dậy với vẻ mặt ai oán.
Và Diệp Lam Duyên nghe thế cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Ngồi dậy kéo lấy cánh tay của Diệp Thiên, hoảng sợ nói: "Anh Diệp, anh,anh... đã giết chết thiếu thành chủ rồi ư?"
"Ừ." Diệp Thiên gật đầu: "Lúc tôi đi cứu Diệp Lan, anh ta ấy vậy mà vẫn không tính tới chuyện chạy trốn, còn muốn đánh chết tôi, thế nên đã bị tôi phản đòn lại giết chết."
Đôi lông mày của Diệp Lam Duyên chợt trĩu xuống, như rơi xuống vực sâu không đáy, sắc mặt ửng đỏ. Màu đỏ tựa như màu bạc nóng đỏ bị nước bắn vào tung tóe, ngay lập tức chuyển từ đỏ sang màu trắng nhợt nhạt.
"Làm thế nào bây giờ Diệp Bắc? Thành chủ nhất định sẽ bắt anh đền mạng. Tôi không muốn anh chết. Chúng ta nên làm gì bây giờ Diệp Bắc?"
Cô ta đang hoảng loạn tới cùng cực, tựa như có thể òa khóc bất cứ lúc nào.
“Đừng sợ, tôi sẽ không sao đâu.” Diệp Thiên xoa nhẹ lấy khuôn mặt của cô ta, cười dịu dàng nói: “Cô nằm xuống trước đi, tôi ra ngoài xem một chút, lát nữa quay về chúng ta sẽ tiếp tục nhé."
Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046713/chuong-1048.html