"Lăng gia chủ chết thật thảm mà."
"Đúng vậy, nhà Nam Cung thật quá đáng, đến tận cửa cướp dâu không thành, thẹn quá hóa giận mà cho người đánh chết Lăng gia chủ, còn tuyên bố nếu cô Lăng không chịu nghe theo, thì sẽ không cho đưa tang, phủ liễm cũng đã bảy ngày rồi, theo phong tục hôm nay cũng là ngày nên đưa tang, cũng không rõ nhà họ Lăng có dám đi đưa tang hay không nữa."
"Cậu Từ cũng thật là hèn nhát, là thanh mai trúc mã với cô Lăng. Khi nhà họ Lăng xảy ra chuyện, anh ta cũng không dám đứng ra bênh vực, thực sự không đáng mặt đàn ông mà."
"Gia thế nhà Nam Cung quá lớn, Từ Ngạn Bân nào dám đứng ra? Hừ, chết cũng không biết mình chết như thế nào!"
"..."
Phía bên ngoài của biệt phủ nhà họ Lăng, hàng ngàn hàng vạn dân chúng của thành phố Vũ Lăng đang vây quanh, nghị luận một cách sôi nổi.
"Đạo hữu, Lăng gia chủ này bị giết, rốt cuộc chân tướng là như thế nào? Còn tiếng đàn này nữa, là do người nào chơi vậy?" Diệp Thiên hỏi một thanh niên tu sĩ ở bên cạnh.
Thanh niên tu sĩ quan sát Diệp Thiên một lát, hỏi: "Nghe giọng nói của đạo hữu, chắc không phải là người bản xứ ở Vũ Lăng phải không?"
Diệp Thiên cười ha ha, gật đầu nói: "Tôi là người đến từ nơi khác, nghe thấy tiếng đàn này cảm thấy rất say mê động lòng người, cho nên mới tò mò không biết là người nào đang chơi."
"Thành phố Vũ Lăng này, người có thể đánh đàn hay như vậy, ngoài trừ Lăng gia chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046677/chuong-1012.html