"Tôn thượng, cuối cùng cũng khiến cho lão già này trọng thương rồi."
Mắt hướng về phía bên dưới hố sâu, nhưng khi nhìn thấy Sử Đông Lai nằm ở bên dưới hố, sau lưng bị đánh thành một lỗ đen như mực, toàn thân chằng chịt những vết thương, cửu sắc tiên huyết tràn ra thành sông, Lâm Bá Thiên xem như có thể thở dài một hơi, gương mặt tỏ ra vẻ mừng rỡ phát điên.
Thứ nhất, một quyền này này làm trọng thương, Sử Đông Lai đã bị phế đi rồi, muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Thứ hai, Sử Đông Lai không thể đi đi về về, cũng không cần phải lo lắng tin tức bọn họ còn sống sẽ truyền đến Thế giới Tinh Hà trong trung tâm vũ trụ.
Thứ ba, cuối cùng ông ta cũng không cần phải tiêu hao căn cơ tu luyện.
Phải biết rằng bốn mươi ngày này đã tiêu hao gần như cả khoảng thời gian căn cơ tu luyện ròng rã của ông ta, mười vạn năm cũng không bù đắp nổi.
Đương nhiên, tu luyện đá Nữ Oa vẫn có thể sớm bù đắp được.
"Ừm."
Diệp Thiên gật đầu nhẹ, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, cầm lấy kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm chỉ về phía dưới hố sâu. Tiến hành tiên pháp, kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm dài ra, đâm sâu hàng trăm vạn mét, đâm xuyên vào cơ thể của Sử Đông Lai. Xách ông ta lên.
"Diệp Bắc Minh, đừng giết tôi, van xin cậu đừng giết tôi, tôi mà chết, bài vị thần sẽ vỡ vụn, Đạo Quang Tiên Đế sẽ biết, đến lúc đó sẽ phái cao thủ đến tìm tôi, cậu sẽ xong đời." Sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046676/chuong-1011.html