Lúc này trong đình đài, một người con gái mặc trang phục tang đang ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu quay mặt về phía linh đường. Mười ngón tay của cô ta nhẹ nhàng gảy dây đàn và cất lên tiếng hát có giai điệu nghe thật thương tâm, nỗi đau buồn vô tận và sự thê lương lay động lòng người khiến ai nghe thấy cũng nước mắt lã chã tuôn rơi không ngừng.
Cô ta có khuôn mặt hốc hác tiều tụy và ánh mắt thất thần. Đôi mắt sưng húp đỏ hoe và thẫn thờ khiến người khác có cảm giác rằng không thể không yêu thương cô ta được.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn khó có thể che giấu được tư thế vô song của cô ta mà càng khiến người ta yêu mến.
“Cô Lăng thật đáng thương.”
Lý Nam Kiệt nhìn từ xa thấy vậy thì không khỏi thương cảm cho cô gái này, anh ta nảy sinh cảm giác muốn thương yêu cô ta.
Nhưng mà, anh ta cũng tự biết rõ cô gái này không thể đụng vào được. Anh ta cũng biết đây là tai họa, có thể có được cũng không dám nhận.
Nhà họ Nam Cung không thể chọc vào được.
Ngay lúc này, dưới sự hướng dẫn của người giúp việc thì ba người Diệp Thiên bước vào đình đài.
“Thưa cô, cậu chủ Lý của cửa hàng tơ lụa Thiên Thịnh dẫn theo hai người bạn đến phúng viếng ông chủ. Cậu Diệp đây rất tinh thông âm luật nên muốn gảy một bản để đưa tiễn ông chủ. Bà chủ đã đồng ý rồi.” Người giúp việc cúi xuống nói.
Lăng Tố Như nghe thấy những lời này thì nhấn dây bằng cả hai tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046678/chuong-1013.html