Chương trước
Chương sau

Lúc này, phòng cho khách tại nhà trọ Thiên Phúc.
Diệp Thiên đã hoàn thành Thiên Địa Lôi Hỏa, cũng chuẩn bị xong đan lô, bắt đầu đun nóng đan lô, bên cạnh đã bày biện đầy đủ tiên dược, chờ tới khi đã đạt được độ nóng yêu cầu thì có thể cho từng loại tiên dược vào bên trong rồi.
“Ba ơi, loại Thiên Nguyên đan này phải luyện trong bao lâu?” Đóa Đóa ngồi một bên hai tay chống cằm hỏi một câu.
Diệp Thiên mỉm cười đáp: “Không lâu lắm đâu, bảy bảy bốn mươi chín tiếng đồng hồ là đã luyện xong rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Đóa Đóa vui vẻ cười nói: “Con chỉ sợ phải luyện lâu quá thôi, lỡ như đan dược còn chưa luyện xong mà đám chết tiệt kia đã tìm tới cửa thì thật phiền phức.”
Diệp Thiên cười lớn: “Thiên Vực rộng lớn lắm, đám chết tiệt kia hẳn không thể nào tìm thấy chúng ta nhanh như vậy được đâu con.”
Chỉ không ngờ anh vừa mới dứt lời thì cửa phòng đã bị người khác gõ vang.
“Diệp Thiên, Diệp Thiên ơi, đã có chuyện xảy ra rồi, nhanh chóng mở cửa ra đi.”
Vừa nghe giọng Diệp Thiên đã nhận ra đó là Cố Tịch Nhan, ra lệnh cho Thú Kim Lân mắt xanh đi mở cửa.
Cố Tịch Nhan rất nhanh đã bước vào trong, sau khi đóng cửa lại thì vô cùng lo lắng chạy tới bên cạnh chỗ Diệp Thiên đang ngồi, liếc mắt liên tục nhìn anh từ trên xuống dưới.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hay là cô đang động dục?” Diệp Thiên trắng trợn liếc mắt nhìn cô ta một lượt.
“Anh mới là kẻ động dục ấy!” Cố Tịch Nhan trợn trừng mắt hỏi: “Có phải anh đang tu hú chiếm tổ hay không vậy, linh hồn một nơi thân xác một nẻo?”
Diệp Thiên nghe vậy lập tức nhíu chặt mày lại.
Sao cô ta biết chuyện đó?
Không đúng lắm.
Tu vi của cô ta thấp như vậy đúng ra không thể nào phát hiện được chuyện đó, ít nhất cũng phải đến Thiên huyền cảnh viên mãn mới có thể nhận ra được chứ.
“Cô đã nhận ra chuyện gì rồi à?” Diệp Thiên hỏi một câu, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng trong chuyện này.
“Hừ.” Cố Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi còn biết anh chính là tội phạm quan trọng nhất Thiên Tự Hào của Thiên Đạo Tông nữa kìa.”
“Hả?” Diệp Thiên vô cùng kinh ngạc.
Bản thân anh đã làm gì mà lại trở thành tội phạm quan trọng nhất Thiên Tự Hào của Thiên Đạo Tông rồi?
“Cô đang nói bậy bạ cái gì vậy, tôi và ba tôi cũng không biết gì về Thiên Đạo Tông, sao có thể trở thành tội phạm quan trọng nhất Thiên Tự Hào của Thiên Đạo Tông được chứ?” Đóa Đóa cũng tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
“Tôi nói bậy bạ ư?” Cố Tịch Nhan cười lạnh lùng: “Bên ngoài bây giờ khắp chốn đều dán lệnh truy nã ba của cháu kia kìa, không tin thì mấy người có thể tự mình ra ngoài đó mà nhìn xem.”
“Không xong rồi!” Sắc mặt của Diệp Thiên đột nhiên thay đổi: “Chắc chắn là do lão già kia không tìm thấy tôi nên đã tìm đến nhờ Thiên Đạo Tông hỗ trợ phát lệnh truy nã tôi rồi, không ngờ lão già chết tiệt này lại có quan hệ rộng tới mức đó đấy.”
Anh chỉ vừa mới tới Thiên Vực, trừ tên Long Hạng Hoa ra thì anh đều chưa từng chọc tới bất cứ ai khác cả, bị một tông môn phát lệnh truy nã, trừ lão già Huyền Thành Tiên Tôn giở trò quỷ ra, anh thật sự không thể nào nghĩ tới những chuyện có khả năng xảy ra khác được.
Hơn nữa dựa theo tu vi của Huyền Thành Tiên Tôn, đương nhiên đã có thể nhìn thấu từ sớm việc linh hồn và thể xác của anh hoàn toàn không giống nhau rồi, trí nhớ của tu sĩ vô cùng dai dẳng, việc có thể nhìn thấu thể xác bên ngoài và linh hồn bên trong thật sự của anh tất nhiên là chuyện rất dễ dàng.
“Lão già chết tiệt gì cơ?” Vẻ mặt của Cố Tịch Nhan đầy sự khó hiểu.
“Là một tên Tiên Tôn.” Diệp Thiên nói qua cho cô ta biết về ân oán giữa mình và lão già Huyền Thành Tiên Tôn kia.
“Cái gì!” Sau khi Cố Tịch Nhan nghe xong thì hoảng sợ tới mức ngây người.
“Huyền Thành Tiên Tôn chính là lão già có địa vị cao nhất so với ba vị Tiên Tôn của Thiên Đạo Tông đấy, ông ta thường xuyên bàn chuyện luận đạo với ba vị lão tổ kia ở Thiên Đạo Tông, vậy mà anh lại dám chọc đến cả ông ta cơ đấy, anh anh anh...”
Cô ta vốn tưởng rằng Diệp Thiên rất mạnh, bây giờ mới nhận ra, đây có chỗ nào là mạnh mẽ chứ, phải là mạnh tới mức khủng bố mới đúng chứ, hơn nữa còn là vô cùng khủng bố!
Tuy rằng cô ta không đi qua Thánh Vực, nhưng cũng từng nghe nói qua về Thiên thần giáo ở Thánh Vực, có thượng vạn Tôn Tiên Vương, hai vị Tiên Tôn khủng bố, cứ như vậy chiếm giữ toàn bộ phái giáo. Cô ta quả thật không dám nghĩ tới sự khủng bố của Diệp Thiên nữa.
“Thiên Đạo Tông có ba vị Tiên Tôn, lão già chết tiệt kia lại là bậc bề trên của ba vị Tiên Tôn sao?” Mặt của Diệp Thiên lập tức đen lại.
Vốn tưởng rằng chạy đến Thiên Vực, về cơ bản đã có thể thoát khỏi việc đuổi giết rồi, nghìn lần không ngờ được lại còn nhảy thẳng vào vũng bùn sâu hơn cả cái trước nữa.
Anh đã tìm hiểu qua, Thiên Vực thuộc quyền sở hữu duy nhất của Thiên Đạo giáo, Thiên Đạo giáo đã phát lệnh truy nã thì có nghĩa là truy nã toàn bộ Thiên Vực này, bất luận là có đi đâu trong khu vực này đều có thể nhìn thấy lệnh truy nã anh dán khắp chốn.
Nếu chỉ là hình vẽ cơ thể thôi thì còn đỡ, cùng lắm cứ thay đổi thân thể là được, nhưng ngay cả bộ dạng linh hồn đều được miêu tả hết rồi, có thể tu vi thấp không nhận ra được, nhưng một khi đụng phải Thiên huyền cảnh viên mãn tiên vương thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấu rồi.
Hơn nữa anh bây giờ đang bị thương, tu vi đã bị giảm đi nhiều rồi, không nhất thiết phải là Thiên huyền cảnh viên mãn, chỉ cần đại thành có lẽ cũng nhìn thấu được.
Cộng thêm cả Tứ Đại Tiên Tôn nữa, một khi anh đã bị phát hiện ra, Tứ Đại Tiên Tôn mà tới đây thì có chết mười lần cũng chưa đủ đâu!
“Đương nhiên rồi.” Cố Tịch Nhan nói: “Nếu không ông ta chỉ là một Thánh Vực Tiên Tôn, sao có thể nhờ Thiên Đạo giáo của Thiên Vực giúp ông ta phát lệnh truy nã anh được chứ. Chuyện này gây phiền phức cho anh rồi, nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc chắn Thiên Lộ và cửa truyền tin đều bị phá hỏng cả rồi, cho dù anh có thể xông vào được Thiên Lộ đi chăng nữa, Tiên Tôn dùng tốc độ bình thường cũng đủ để có thể đuổi theo anh rồi. Cho nên mới nói, Thiên Vực đã không còn chỗ nào cho anh dung thân nữa. Nếu như dự kiến của tôi không có vấn đề gì thì Huyền Thành Tiên Tôn chắc chắn đang trên đường chạy tới Lang Gia Thành rồi đó. Bởi vì Long Hạng Hoa đã biết diện mạo của anh như nào rồi. Còn có không ít người khác cũng đã chú ý tới diện mạo của anh, chắc chắn đã sớm thông báo cho bá chủ biết rồi, nói với bá chủ rằng anh đang ở Lang Gia Thành, sau đó bá chủ sẽ...”
“Đóa Đóa, Thú Kim Lân mắt xanh, mau bỏ đi!” Không đợi cô ta nói dứt lời, Diệp Thiên lập tức kêu lên, cũng không còn tâm trí nào nghĩ tới chuyện luyện đan nữa, thu tất cả đan lô và tiên dược vào nhẫn không gian.”
“Đi đâu chứ?” Cố Tịch Nhan giữ chặt Diệp Thiên lại hỏi.
“Cứ rời khỏi Lang Gia Thành rồi lại nói tiếp.” Diệp Thiên nói xong lập tức ngồi lên lưng thú cùng với Đóa Đóa.
“Anh chờ một lát đã!” Cố Tịch Nhan gọi Diệp Thiên lại nói: “Nếu như anh muốn ra khỏi Lang Gia Thành, hơn nữa còn muốn thoát khỏi sự theo dõi của Tiên Tôn, tôi có thể đưa anh tới một nơi, có lẽ có thể tạm thời ở đó một thời gian đấy, nếu không Thiên Vực rộng lớn như vậy tuyệt đối không có chỗ cho anh trú thân đâu!”
“Vậy thì đi nhanh thôi.” Diệp Thiên vội vàng thúc giục.
Khóe miệng của Cố Tịch Nhan cong lên, cô ta nhảy lên lưng thú, ngồi phía sau Diệp Thiên, ôm lấy anh từ đằng sau, sau đó dán mặt mình lên sau lưng anh, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.
Phải biết rằng cô ta đã cô đơn hơn một nghìn năm rồi!
Hơn nữa Diệp Thiên có thể một mình đánh tan một tông giáo, một người đàn ông kỳ lạ như vậy lại còn là một anh chàng vừa tài giỏi vừa đẹp trai, bất cứ người phụ nữ nào cũng khó mà cưỡng lại được.
“Đi thôi!” Diệp Thiên cũng không rảnh để tâm tới sự mềm mại trên lưng mình, trực tiếp nói một câu, Thú Kim Lân mắt xanh lập tức bắn ra khỏi cửa sổ.
“Hướng nào là hướng ngược lại với Thiên Đạo giáo thế?” Diệp Thiên hỏi, anh lo là sẽ đụng phải Huyền Thành Tiên Tôn đang trên đường từ Thiên Đạo Tông tới chỗ này.
“Hướng phía sau anh chính là hướng ngược lại của Thiên Đạo Tông.” Cố Tịch Nhan nói.
“Thú Kim Lân mắt xanh, bên trái.” Diệp Thiên đưa tay chỉ về phía bên trái.
Giây tiếp theo thú Kim Lân mắt xanh quay đầu lại, nhanh chóng phi tới đó.
“Ha ha ha!” Vừa ra khỏi thành thì một tiếng cười lớn ngạo mạn vang lên, rõ ràng là một đám tiên vương đang ngăn cản đường đi của Diệp Thiên.
“Bá chủ cẩn thận quả nhiên là hữu dụng, tên Diệp Bắc Minh này quả thật muốn chạy trốn mà, may mắn thay tất cả tiên vương trong thành đều được bá chủ ra lệnh phòng thủ ở ngoài thành rồi, nếu không thật đúng là mở đường cho tên này chạy trốn.” Có một tiên vương đắc ý cười nói.
“Diệp Bắc Minh, mau chóng khoanh tay chịu trói đi, nếu không chỉ một vài giây nữa thôi, bọn tao chắc chắn sẽ biến mày thành cát bụi đấy!” Có vị tiên vương khác trực tiếp lên giọng đe dọa.
Diệp Thiên quét mắt liếc qua hơn hai mươi tên tiên vương một lượt, chỉ có một kẻ duy nhất là Thiên huyền cảnh đại viên mãn, phần lớn đều là những kẻ chỉ vừa gia nhập Thiên huyền cảnh.
“Muốn bắt tôi à, các người còn thua xa!” Diệp Thiên lạnh lùng nói, lôi kiếm Thiên Canh ra, đột nhiên bùng nổ tiên pháp, hét lớn một tiếng: “Tiến lên!”
“Gào!” Thú Kim Lân mắt xanh gầm lên một tiếng thật dài, bốn chân đạp một cái lập tức giống như ánh sáng vậy, phi nhanh về phía đám tiên vương kia.
“Vút!” Khi tới gần tên tiên vương Thiên huyền cảnh đại viên mãn kia, kiếm của Diệp Thiên dứt khoát chém một nhát thật mạnh, chỉ nghe phịch một tiếng, anh đã chém được lá chắn bọc ngoài của ông ta, lưu lại trên người ông ta một vết kiếm dài và sấm chớp cuồn cuộn.
Ngay sau đó.
“Ầm ầm ầm!”
Trừ tên tiên vương Thiên huyền cảnh đại viên mãn kia ra, còn có thú Kim Lân mắt xanh không hề hoảng sợ, trực tiếp va chạm vào nhau, húc bay ba bốn tiên vương, phá tan phòng tuyến của bọn họ, một đường nhanh chóng chạy như điên phi thẳng qua đó.
“Mẹ nó! Đuổi theo!” Tên tiên vương Thiên huyền cảnh đại viên mãn kia sau khi thoát ra được khỏi đám sấm sét trên người thì hét lớn một tiếng đuổi theo, nhưng mà thú Kim Lân mắt xanh bay cực kỳ nhanh, rất mau đã biến mất không còn sót lại dấu vết gì nữa.
Sau khi Diệp Thiên phá tan phòng tuyến không lâu, có lẽ khoảng mười lăm phút gì đó thì hai vị Tiên Tôn đã tới Lang Gia Thành.
Một vị trong đó hiển nhiên là Huyền Thành Tiên Tôn.
“Tham kiến hai vị Tiên Tôn, Diệp Bắc Minh vừa ở đây không lâu trước đó, đã chạy thoát từ hướng này ạ, bởi vì anh ta ngồi trên lưng thú bay cực kỳ nhanh nên chúng tôi không thể nào đuổi kịp trong chốc lát được, một lúc đã không tìm thấy bóng dáng anh ta nữa!” Một tiên vương đưa tay ra chỉ về một hướng rồi báo cáo lại.
“Con mẹ nó! Đúng là chạy rất nhanh đấy!” Huyền Thành Tiên Tôn nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: “Đạo Huyền Tiên Tôn, để tránh cho tên Diệp Bắc Minh kia lợi dụng sơ hở bỏ chạy, tôi đuổi theo từ hướng này, ông đuổi theo cậu ta từ hướng còn lại nhé!”
“Được!” Đạo Huyền Tiên Tôn nhanh chóng đồng ý. Sau đó hai người họ chia ra đuổi theo Diệp Thiên.
Mà lúc này Diệp Thiên đã đi theo con đường Cố Tịch Nhan chỉ đến thẳng sâu bên trong một ngọn núi khá lớn.
Dừng lại trước mặt một vách đá, Cố Tịch Nhan ra dấu tay, khóe miệng mấp máy niệm thần chú.
Giây tiếp theo, đùng đùng đùng, vách đá mở ra một cánh cửa, rõ ràng là một chỗ hoàn toàn bí mật, thú Kim Lân mắt xanh lập tức phi vào trong, rất nhanh đã tới được chỗ có cảnh sắc mê người bên trong hang động.
Chỉ thấy một ông lão đang nằm dài trên mặt cỏ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, một chân gác lên thật cao, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, thảnh thơi ngâm nga vài tiếng.
“Sư tôn!” Cố Tịch Nhan gọi một tiếng.
Tiếng ngân nga đột nhiên im bặt, ông lão bật dậy khỏi mặt đất, cười ha ha nói: “Là Tịch Nhan đó hả, sao lại rảnh rỗi đưa theo cả bạn tới đây thăm vi sư thế này?”
“Đồ nhi đưa theo bạn tới đây tị nạn ạ.” Cố Tịch Nhan rất thành thật nói ra sự thật này.
“Mẹ của tôi ơi!” Ông lão quả thật bị dọa sợ rồi, thẳng tay đánh một cái lên trán của Cố Tịch Nhan, nói với giọng trách móc: “Con nhóc chết tiệt nhà con, 800 năm rồi không một lần tới đây thăm vi sư, bây giờ lại mang theo xui xẻo tới đây với vi sư, con muốn hại chết sư phụ của mình đấy hả!”
“Sư tôn, không phải là vì người ta muốn cứu anh ấy hay sao?” Cố Tịch Nhan bĩu bĩu môi sau đó hỏi: “Sư tôn, người có biết chỗ bí mật nào có thể âm thầm rời khỏi Thiên Vực không? Chờ một thời gian nữa, đợi sóng yên biển lặng rồi con sẽ đưa Diệp Thiên rời khỏi Thiên Vực.”
“Làm gì có cái nào gọi là lối đi bí mật chứ.” Lão già xua tay nói.
“Thiên Vực đó có cái gì có thể làm tăng cơ duyên tu vi hay sao?” Diệp Thiên hỏi một câu, nếu có cơ duyên thì sẽ có hy vọng rồi, không có cơ duyên, chỉ sợ sẽ bị nhốt đến khi nào tu luyện đến mức chết thì thôi, vậy cũng không rõ là chuyện của bao nhiêu năm sau nữa.
“Cơ duyên tu vi chắc chắn là không có rồi, nếu như có thì đã sớm bị tu sĩ của Thiên Vực cướp hết.” Lão già lại xua tay lần nữa.
“Nhưng mà...” Ông ấy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nói: “Lúc lão phu còn rất nhỏ, có lẽ là khoảng mấy trăm nghìn năm trước nhỉ, không biết có một tinh cầu nào đó có một Thái cổ Ma thần bị một vị Tiên Tôn đuổi đến tận Tiên Vực. Lúc ấy họ đánh nhau đến mức long trời lở đất, không biết đã hại chết hơn trăm triệu người hay nhiều hơn nữa rồi, cuối cùng vị Tiên Tôn kia mới có thể đưa Ma thần đã bị thương nặng kia cất vào một chiếc quan tài, dùng chín viên Định Thiên Châu trấn áp, sau đó phong ấn vào một chỗ mà không ai có thể biết đến. Nếu như cậu có thể tìm được chiếc quan tài kia, lấy được chín viên Định Thiên Châu thì chắc chắn sẽ tìm được cơ duyên tu vi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.