"Định Thiên Châu?" Hai mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng ngời, đây có lẽ chính là tin tức tốt nhất mà anh được nghe kể từ khi đi tới Thiên Vực đến bây giờ.
“Ba ơi, Định Thiên Châu là cái gì vậy ạ?” Đóa Đóa tò mò hỏi.
Diệp Thiên vui mừng giải thích qua cho Đóa Đóa hiểu: “Định Thiên Châu, nói trắng ra chính là một loại thiên thạch, chẳng qua là loại thiên thạch đã được mài giũa kỹ càng thành hạt châu, bởi vì một thiên thạch có thể đâm thủng bầu trời cho nên sau khi mài giũa được thành hạt châu thì lại gọi nó là Định Thiên Châu. Đây là một loại khoáng thạch cực kỳ hiếm thấy, rất ít khi xuất hiện, ẩn chứa một phần tinh hoa rất lớn của trời đất. Dùng Định Thiên Châu để tu luyện thì còn nhanh hơn rất nhiều lần so với việc dùng Thiên Tinh Thạch đấy. Bởi vì cực dương của Định Thiên Châu có sức hút lớn nhất với cực âm của vạn vật, mà ma vừa hay chính là thứ có cực âm dồi dào nhất, cho nên dùng Định Thiên Châu có thể vừa vặn trấn áp được ma, còn có thể tiêu diệt sạch sẽ âm khí trên người chúng, khiến cho những vật bị ma ám cũng giảm bớt sức mạnh, dần dần ma cũng biến mất cả thôi. Cho nên mức độ đáng tin trong lời nói của sư tôn của Tịch Nhan là rất cao đó.”
“À.” Đóa Đóa khẽ gật đầu: “Con đã hiểu rồi.”
“Cái gì mà gọi là mức độ đáng tin cậy cao chứ, điều tôi nói chính là sự thật có được không hả!” Ông lão tức giận trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046595/chuong-930.html