Chương trước
Chương sau

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy một thanh phi kiếm đang bay lơ lửng trên bầu trời, một lão đạo cùng một lão đạo nhỏ đứng trên phi kiếm. Thời khắc này, lão đạo tự như đại bàng đang nhìn xuống phía dưới.
“Người này là ai?”
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.
“Đây, đây…”
Khi nhìn thấy dáng vẻ của lão đạo kia, thú Kim Lân mắt xanh cùng với Dương Đỉnh Thiên đều nhất thời không giữ được bình tĩnh, nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh khi đó. Vẻ mặt cũng vô cùng khiếp sợ, miệng lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, ông già này sao lại chạy đến tận đây.”
Dương Đỉnh Thiên lập tức tiến đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, thấp giọng nói: “Tôn thượng, là Hỗn Thế Ma Vương, ngay cả Tôn Phẩm Thần Binh ông ấy cũng dùng rồi, xem ra là bị ngài làm liên lụy. Nếu để ông ấy nhận ra ngài, có lẽ sẽ phiền phức, thần và thú Kim Lân mắt xanh có cần lánh mặt trước không?”
Diệp Bắc Minh nghe vậy, cảm thấy rất có lý.
Diện mạo của hắn đã thay đổi, hắn có thể nhận ra đối phương, nhưng đối phương không thể nhìn ra hắn. Nhưng diện mạo của thú Kim Lân mắt xanh và Dương Đỉnh Thiên không thay đổi, nếu để ông già kia nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra.
Tuy rằng tu vi của ông ta đã bị hạ, nhưng rất lợi hại, ít nhất cũng có thể giết anh trong nháy mắt.
Vì vậy, anh vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
“Hai anh tạm thời lánh mặt đi.” Diệp Bắc Minh nói.
Thúc Kim Lân mắt xanh cùng Dương Đỉnh Thiên đáp lại một tiếng, sau đó trốn vào một cái động hình chữ L.
“Này, câm hết cả rồi sao? Lão phu đang hỏi các vị đấy. Nhát kiếm ba ngày trước, là ai chém ra, mau nói cho lão phu.”
Vì không có ai trả lời, lão đạo ở trên không trung lại lần nữa hét lên.
Diệp Bắc Minh có chút lo lắng, nhìn người vừa xuất hiện, định nói là Bắc Minh Đế Tôn chém ra, lúc này lại có người trả lời: “Lão thần tiên, ông tìm nhầm chỗ rồi, một đao ba ngày hôm trước, không phải chém ra từ đây đâu, là từ nơi khác chém ra.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt lão đạo cùng lão đạo nhỏ bỗng chốc hướng đến phía Diệp Bắc Minh, hướng về hắn mà lao xuống, trong nháy mắt đã hạ xuống trước mặt hắn.
Sau khi đánh giá Diệp Bắc Minh một lượt, lông mày lão đạo hơi nhíu lại: “Tiểu đạo hữu lai lịch không rõ ràng, còn chưa đến một trăm tuổi đã có tu vi của hợp đạo viên mãn, hơn nữa còn là nền tảng của cực phẩm kim đan, đạo thống dường như có chút quen thuộc.”
Diệp Bắc Minh âm thầm kinh hãi.
Ông già này đã bị hạ cấp thành tiên vương rồi, sao mắt nhìn còn độc ác như vậy? Anh vẫn luôn tò mò nhát kiếm kia sao đỡ đúng lúc như vậy, tuy vẫn còn chưa thăm dò được hết, nhưng như vậy có lẽ là đã biết đáp án rồi.
“A…” Diệp Bắc Minh gãi gãi đầu, cười nói: “Mắt nhìn của lão thần tiên quả là tài tình, cái này cũng có thể nhìn thấu được, xem ra tu vi cũng không hề kém.”
“Cũng bình thường thôi.” Lão đạo nói: “Cậu vẫn nên giải thích kĩ càng một chút, sao cậu có thể tu luyện được Đại Đạo Tạo Hóa Quyết đến từ thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ?”
“À…” Diệp Bắc Minh nhất thời bị làm khó, nhưng rất nhanh đã ứng biến được, nói: “Là từng có một vị tiên nhân đến đây du hành, thấy tôi có thiên phú nên đã truyền thụ cho tôi.”
“Cậu nói dối.” Lão đạo lắc đầu: “Cậu chưa tới một trăm tuổi, dù có thiên phú tới cỡ nào đi nữa, cũng không thể tu luyện đến hợp đạo viên mãn chỉ trong mấy chục năm.”
“Còn có tiểu nha đầu này.” Tầm mắt của ông dừng lại trên người Đóa Đóa: “Con bé là con gái cậu? Hơn hai mươi tuổi, cũng đã hóa thần cảnh, hơn nữa cũng giống cậu, đều là tu Đại Đạo Tạo Hóa Quyết.”
“Hai cha con cậu, đúng thật là có thiên phú hơn người, thiên phú còn mạnh hơn cả thiên tài hàng đầu Tử Vi Tinh Diệp Bắc Minh, năm đó Diệp Bắc Minh tu Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, nhập vào hợp đạo cảnh, phải dùng mấy chục ngàn năm, có lẽ cậu cũng rõ?”
“Tôi làm sao biết được chứ.” Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Lão đạo liền ha ha: “Đừng giả vờ trước mặt lão phu nữa, thừa nhận đi, tu vi của lão phu bị tổn hại, nhưng mắt không mù, nhất định phải bắt lão phu kéo thần hồn của cậu ra mới chịu thừa nhận sao?”
Diệp Bắc Minh: “…”
Dựa vào những gì ông nói, có thể khẳng định rằng ông ấy đã thông qua việc thăm dò thần hồn của hắn, biết được thân phận hắn, như vậy không thể không thừa nhận.
“Dương Đỉnh Thiên, thú Kim Lân mắt xanh, hai cậu đừng lén lén lút lút nữa, mau ra đi, thần niệm của lão phu quét đến các cậu rồi, lão phu dọa người đến vậy sao? Sao hai anh phải đến lỗi tự đào động trốn?” Lão đạo nhìn cái cửa động đen như mực, nói.
Ngay giây sau, Dương Đỉnh Thiên và thú Kim Lân mắt xanh từ trong động xuất hiện, cười cười nhìn lão đạo, sau đó cung kính hành lễ: “Bái kiến Huyền Cực Tiên Tôn.”
“Hừ!”
Lão đạo hừ lạnh, nói: “Lão phu mặc dù có danh Hỗn Thế Ma Vương, nhưng cũng không phải là một ma đầu giết người không chớp mắt. Các cậu nhìn thấy lão phu, không đến chào hỏi lão phu mà lại trốn đi là có ý gì?”
“Còn cả cậu nữa Diệp Bắc Minh.” Lão đạo nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Cậu mượn thể trọng mấy chục năm, liền tu đến hợp đạo cảnh viên mãn, đâu có mất mặt, mà sao ngay cả lão phu cậu cũng không dám nhận?”
Diệp Bắc Minh cười: “Ông già, ông hiểu lầm rồi, không phải sợ mất mặt, mà là tôi nhìn ra được ông đã bị tôi liên lụy, nên sợ ông nhất thời chưa thông suốt, cho tôi một quyền, vậy thì đạo cơ mấy chục năm của tôi chẳng phải sẽ bị hủy hết hay sao. Chỉ là không ngờ được, mắt nhìn của ông vẫn độc ác như vậy, vừa nhìn bóc mẽ được tôi, thật mất mặt, mất mặt quá!”
Lão đạo nghe vậy, khuôn mặt bỗng tức giận, trong nháy mắt nhấc bàn tay lên.
Diệp Bắc Minh thấy vậy lập tức hét lên: “Ông già, bình tĩnh chút đi, quyền này đánh ra mà hủy hoại hết đạo cơ của tôi, ngàn năm sau, tôi sẽ lột da ông!”
“Cậu dám!” Lão đạo tức giận.
Diệp Bắc Minh nói: “Ông xem tôi có dám hay không!”
Lão đạo thiếu chút nữa tức chết, đem quyền này nắm chặt thành nắm đấm, tiếng kêu răng rắc vang lên, cuối cùng vẫn là thu lại, thở ra một hơi, nói: “Đúng, cậu dám. Diệp Bắc Minh cậu có gì mà không dám. Từ ngày cậu phế tu vi mà tôi truyền thụ cho, đổi thành tu Đại Đạo Tạo Hóa Quyết trở đi, cậu đã không còn là đồ đệ của lão phu nữa, dù có giết lão phu cũng không phải sợ mang danh giết sư phụ.”
“Huống chi Diệp Bắc Minh cậu giết người vô kể, lại để cái mạng già của tôi vào mắt sao?”
Nói đến đây, ông ôm lão đạo nhỏ vào trong ngực, ủy khuất nói: “Lão phu năm đó không nên nhận nam đồ đệ, đúng là khiến lão phu buồn lòng, đủ lông đủ cánh rồi liền không quản được nữa, vẫn là nữ đồ đệ tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện lại biết săn sóc.”
“Huân Nhi, sau này con trưởng thành, không được nói những lời như lột da sư phụ đâu.”
“Không đâu sư tôn.” Cô gái nhỏ lắc đầu.
Diệp Bắc Minh dở khóc dở cười nói: “Ông già, tôi chẳng qua là đang đùa với ông thôi, ông xem ông còn ủy khuất. Tôi đúng là rời khỏi sư môn, nhưng sau khi Diệp Bắc Minh tôi gây dựng được sự nghiệp, ngày tết đến cũng không phải không hiếu kính với ông, vậy mà tôi ở trong mắt ông lại tệ đến vậy sao?”
“Hừ!”
Lão đạo tức giận nói: “Lão phu không cần cái hiếu kính của cậu, nếu không phải nhận đồ hiếu kính của cậu, lão phu lại bị bảy vị tiên đế phái người đuổi giết sao?”
“Ông là một Hỗn Thế Ma Vương, không màng thế sự, chỉ biết tận hưởng, bọn họ đuổi giết ông làm gì?” Diệp Bắc Minh nói.
“Còn không phải vì lão phu năm đó là sư tôn của cậu, bọn họ muốn đuổi cùng giết tận, hễ là người thân thiết với cậu đều bị giết sạch. Toàn bộ Bắc Minh tiên vực, hơn một năm tỷ người đều không một ai còn sống sót, ngay cả mấy trăm đệ tử của lão phu cũng bị giết sạch. Nếu không phải lão phu có tu vi cao, tự phá tu vi để tiêu diệt đám người đuổi giết đó, thì lão phu sớm đã chết ở Bắc Minh tiên vực rồi!” Lão đạo phẫn nộ nói.
Diệp Bắc Minh nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm.
Sau đó anh an ủi nói: “Ông già, đừng bực tức nữa, rồi sẽ có một ngày tôi thay ông xả cơn tức này, báo thù cho đệ tử của ông, ngày đó không còn xa đâu.”
“Lão phu không quản nổi cậu, cậu muốn làm gì thì làm, cho dù chết cũng không liên quan đến lão phu. Lão phu không về Tử Tiêu Tinh nữa, nhận một tiểu đồ đệ rồi đi du hành khắp vũ trụ cũng không có gì không tốt, cần gì phải trở về nơi thương tâm đó.”
Nói xong, ông nắm lấy tay tiểu đạo nhỏ, tiếp tục nói: “Huân Nhi, chúng ta đi, vi sư đưa con đi chơi.”
“Sư tôn, người không xả giận cho đồ nhi sao?” Lão đạo nhỏ hỏi.
“À đúng rồi.” Lão đạo nhìn về phía Diệp Bắc Minh, nói: “Kiếm đó của cậu chém xuống, lão phu vì ngăn nó mà xem chút dẫm chết đồ nhi ngoan ngoãn của mình, cậu hãy bồi thường cho đồ nhi của tôi đi.”
“Ông nói tôi bồi thường cho nhóc con kia?” Diệp Bắc Minh nhìn cô gái nhỏ, không tin nổi nói.
“Đúng!” Cô gái nhỏ thở dài: “Sư tôn vốn dẫn con đến để tính sổ với chú, sư tôn nể tình quen biết, không ra tay với chú, để chú bồi thường cho con thì quá đáng lắm sao?”
“A! Miệng lưỡi con nhóc nhỏ con to xác này cũng được đấy nhỉ, dám bắt bổn tọa bồi thường, muốn ăn đòn à.”
Diệp Bắc Minh bóp mặt cô gái nhỏ.
“Diệp Bắc Minh, tên súc sinh nhà cậu, buông tay cho tôi, không được làm vậy với Huân Nhi, mau buông tay cho lão phu!” Lão đạo thiếu chút nữa tức chết.
Cô gái nhỏ bị bóp chặt thì khóc hu hu.
Đóa Đóa và những người khác dở khóc dở cười.
“Bố, người đừng làm khó đồ nhi của ông cố nữa, tính ra, đấy còn là tiểu sư muội của bố nữa đó.” Đóa Đóa tiến lên khuyên nhủ.
Lúc này Diệp Bắc Minh mới buông tay, cười lạnh hỏi: “Còn dám bắt bổn tọa đền tội nữa không?”
Cô gái nhỏ sợ hãi như một con mèo con, trốn sau lưng lão đạo không dám lên tiếng.
“Hừ!”
Lão đạo thật sự muốn bóp chết Diệp Bắc Minh, nhưng biết không giết được anh, nên chỉ đành thôi.
“Huân Nhi, chúng ta đi.”
Ông gọi phi kiếm ra.
“Ông già đợi đã.” Diệp Bắc Minh vội vàng gọi.
Lão đạo quay đầu tức giận nói: “Cậu còn chuyện gì nữa?”
“Giúp tôi nhanh chóng thúc giục quả Tu Di chín, rồi giúp tôi trị liệu thể chất cho con gái tôi, trước đó tôi từng bị thương nên hiện tại không linh nghiệm nữa, có kích hoạt mấy ngàn lần cũng không được, ông đạo hạnh cao, hãy xuống đây một chút, nhân tiện uống vài ly.” Diệp Bắc Minh nói.
“Không giúp, không giúp.”
Lão đạo xua tay, rồi lười nhác thu tay lại, dẫn cô gái nhỏ lên phi kiếm.
“Cứ bắt tôi phải uy hiếp ông sao?” Diệp Bắc Minh giọng điệu lạnh lùng.
Lão đạo tức đến mức nhìn chằm chằm, chỉ đành dẫn cô gái nhỏ xuống khỏi phi đao rồi thu phi đao lại.
“Nếu sớm biết là cậu, tôi sẽ không dẫn Huân Nhi đến tìm, đúng là tạo nghiệp!”
Ông hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, đi về phía cây quả Tu Di, thúc dục tiên pháp, trên trời bỗng xuất hiện một đám mây đẹp đẽ, chiếu ánh sáng bảy màu lên mặt đất.
Chỉ thấy quả Tu Di lớn nhanh như quả đào, nhanh chóng phồng lên, chưa đến một khắc, nó đã lớn như quả dưa hấu, sau đó từ màu xanh chuyển thành màu đỏ, cho đến khi nó chuyển thành màu máu đỏ tươi, ông mới dừng tiên pháp.
“Wa, ông lợi hại quá!”
Đóa Đóa kinh ngạc nói.
“Nếu không phải bị bố con hại, lão phu còn lợi hại hơn nữa.” Lão đạo nói.
Đóa Đóa bĩu môi.
Tiếp lời, hai tay của lão đạo như có kim vàng, như thoi đưa, không ngừng đâm vào tim của Đóa Đóa.
Đến khi ông thu lại tất cả kim vàng, ngón tay đâm về phía Đóa Đóa, chớp mắt, trên người Đóa Đóa chiếu ra luồng sáng mạnh, ngăn chặn ánh sáng vàng từ tay của lão đạo.
“Được đấy ông già, vẫn là y thuật của ông cao cường, nháy mắt đã chữa khỏi cho thể chất của Đóa Đóa.” Diệp Bắc Minh không khỏi khen ngợi.
“Y thuật của cậu là do lão phu dạy, y thuật của lão phu có thể không cao sao?” Ông ngạo nghễ vuốt ba sợi râu tiên, sau đó nói: “Rượu, lão phu không uống với cậu nữa, nhìn thấy cậu là lão phu thấy phiền lòng.”
“Đừng phiền lòng chứ.”
Diệp Bắc Minh lấy ra hai quả thánh của đại đạo, nói: “Muốn ăn thì ở lại uống với tôi.”
Lão đạo nhìn thấy, ánh mắt sáng rực lên, miệng thèm thuồng nuốt nước bọt.
“Rượu này lão phu uống.”
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười sảng khoái: “Đỉnh Thiên, kêu Cơ Hữu Đạo chuẩn bị tiệc rượu.”
“Vâng, tôn thượng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.