"Ra rồi ra rồi! Diệp Bắc Minh ra rồi!" Nghe thấy tiếng trên trời truyền xuống, lại nhìn thấy một thân ảnh đáp xuống, trong chốc lát người bên ngoài Lầu Thông Thiên đã ồn ào hết lên. "Cuối cùng cũng gọi được cậu ta ra rồi!" "Xem ra là phép khích tướng rất hữu dụng, nếu không thì con rùa đen rụt cổ này sẽ không ra đâu!" "Ra khỏi Lầu Thông Thiên, thì sẽ không được Lầu Thông Thiên bảo vệ nữa, lần này cậu ta chết chắc rồi, nếu như không đoán sai thì chắc canh lão tổ nhà họ Mục sẽ phơi khô lấy máu của cậu ta, để tế người nhà họ Mục đã chết trong tay cậu ta, sau đó lại nghiền xương cậu ta thành tro, mới có thể hả được mối hận của nhà họ Mục!" "…" Cùng lúc đó, trong đại sảnh giao dịch của Lầu Thông Thiên. "Mọi người mau nhìn xem! Diệp Bắc Minh bị khích ra khỏi Lầu Thông Thiên rồi!" Không biết là tiếng kêu của anh, mà đã làm cho đại sảnh giao dịch ồn ào hết lên. "Cái gì? Diệp Bắc Minh dám ra thật sao?" "Lần này lão tổ nhà họ Mục đích thân đến, chính là một vị thiên quân hóa thần, đây không phải là điếc không sợ súng sao?" "Mau ra xem đi, tôi muốn biết, có phải Diệp Bắc Minh sắp phải quỳ gối cầu xin không!" "…" Trong nhất thời, mấy nghìn tu sĩ trong đại sảnh giao dịch đã đứng trước cổng lớn của Lầu Thông Thiên để hóng chuyện. "Đi!" Chưởng quỹ Vương cũng không làm ăn gì nữa, đứng dậy bay ra khỏi cửa sổ, Tô Thanh Tuyền liền đuổi theo phía sau. Sau đó cũng đứng ở trước cổng lớn của Lầu Thông Thiên. Lúc này, Diệp Thiên đang giẫm lên đầu một con tỳ hưu đá ở trước cổng lớn của Lầu Thông Thiên, ánh mắt như là nhìn giun dế mà nhìn đám tu sĩ trước mắt. "Diệp Bắc Minh, mau lăn đến đây chịu chết, đứng ở đây, lão tổ nhà tao sợ sẽ dùng một chưởng mà phá hỏng Lầu Thông Thiên!" Một ông già mặc cẩm phục lộng lẫy, chỉ thẳng vào Diệp Thiên mà hét. "Mày thì là cái thá gì cơ chứ, bảo tao đến thì tao phải đến sao hả?" Diệp Thiên khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh nói. "Hừ!" Ông già mặc cẩm phục hừ một tiếng nói: "Tao chính là gia chủ của nhà họ Mục, Mục Chính Dương, Mục lão tam mà mày giết năm năm trước chính là em trai ruột của tao, Mục Vân Thiên là cháu trai của tao, lần đó lúc lão tổ nhà họ Mục tao đến, thì mày đã chạy trốn mất dạng, đuổi theo mấy ngày đều không đuổi được, sau đó nhà họ Mục của tao đã dán giấy treo thưởng để mua đầu mày khắp các thành lớn của đại lục Trung Bộ, đáng tiếc là không mua được, thậm chí còn không biết mày ở đâu, không ngờ năm năm sau mày lại chạy đến thành Hải Lăng, lần này mày không chạy thoát được đâu!" "Ồ." Diệp Thiên gật đầu, nói: "Vậy thì bọn mày tìm chết, cứ phải đến trêu chọc vào tao, vậy tao đành thành toàn cho bọn mày, đưa bọn mày xuống địa ngục." Nói đến đây, anh quét mắt lên những người có mặt ở đây, nói tiếp: "Còn sống không tốt sao, cứ phải đứng đây kêu gào để ép tao đến giết bọn mày?" "Hừ!" Có người hừ nói: "Diệp Bắc Minh, lần này gia chủ nhà họ Mục quyết tâm lấy mạng chó của mày rồi, mày có cảm thấy mày còn có thể nhà họ Mục, còn có thể giết được bọn họ sao?" "Đúng vậy đấy, không cân nhắc xem mình được mấy lượng, mày mà đánh thắng được nhà họ Mục, vì sao lại làm rùa rụt cổ, gọi cả ngày mới chui ra?" "Tao khuyên mày nhanh quỳ gối nhận chết đi, có lẽ nhà họ Mục còn tha cho con gái và lão bộc của mày!" "Nếu như mày không sợ nhà họ Mục. Thì đứng trên tượng đá Lầu Thông Thiên làm cái gì? Có gan thì giết đi chứ!" "…" Một đám tu sĩ xem náo nhiệt ồn ào nói, vừa nãy nhà họ Mục đã dứa, những người giúp kêu gào, giết được Diệp Bắc Minh rồi, nhà họ Mục sẽ cho mỗi người bọn họ một nghìn linh thạch làm phần thưởng, cho nên mỗi người đều vì kiếm được số linh thạch đó mà đứng bên nhà họ Mục kêu gào ầm ĩ sang bên Diệp Thiên. "Thật là một đám giun dế chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Diệp Thiên lắc đầu, gọi Chân võ kiếm ra, tùy tiện chém ra một nhát, tốc độ nhanh đến mức người khác khó mà phản ứng lại được. Rầm! Kiếm khí như ánh sáng, gào rít mà chém qua. "Nhanh tránh ra!" Sắc mặt của Mục Chính Dương thay đổi mà hét lên. Kết quả ông ta vừa nói xong, liền phát hiện mấy trăm tu sĩ đứng bên trái, đã bị nhát chém đó chém thành hai nửa. "Chuyện này..." Toàn bộ người xem đều ồn ào mà lui về phía sau, vẻ mặt tràn đầy sự kinh hãi. Ngay cả nô bộc của nhà họ Mục, cũng đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sợ hãi mà lui về phía sau. Vì có thể khống chế được thần kinh tuyệt phẩm, chắc canh tu vi đã thuộc hóa thần. Nói cách khác, Diệp Thiên có thể sử dụng thần binh tuyệt phẩm, chỉ dùng một nhát chém mà chém chết mấy trăm tu sĩ, chắc canh tu vi này đã nhập vào hóa thần rồi. Đối mặt với một hóa thần, bọn họ còn không sợ sao? Cho dù là gia chủ Mục Chính Dương của nhà họ Mục, cũng không kìm được mà run lên, lập tức lui về sau đứng bên cạnh ông già mặc đồ màu trắng (1) "Không ngờ năm năm trước, cậu ta vẫn còn không khống chế được Chân võ kiếm, năm năm sau, cậu ta lại có thể khống chế được, tốc độ tăng tu vi này, thực sự là còn nhanh hơn cả ngồi chiến hạm Tinh Không rồi!" Chưởng quỹ Vương không khỏi mà than thở. Tô Thanh Tuyền cũng nhíu chặt mày: "Hay là, anh ta đã tìm được cơ duyên từ trong Tiên Hải Mê Tung, nên lập tức đột phá tu vi như là ông cố nội của ông hả?" "Không thể nào." Chưởng quỹ Vương lắc đầu nói: "Năm năm nay, mỗi lần Tiên Hải Mê Tung xuất hiện, Lầu Thông Thiên đều có bản ghi chép lại, trừ việc hôm nay Hoàng Phủ Tư Thần gặp được cơ duyên, thì năm năm nay, không hề có người khác gặp được cơ duyên, CÓ thể khẳng định được cậu ta không hề gặp được cơ duyên ở trong Tiên Hải Mê Tung." "Vậy...Có phải là con trai của anh ta đưa cơ duyên cho anh ta, vì vậy tu vi của anh ta mới bạo phát?" Tô Thanh Tuyền đoán. Chưởng quỹ Vương cười ha ha: "Nếu như con trai của cậu ta đưa cơ duyên cho cậu ta, vậy thì cậu ta còn phải chạy đến Lầu Thông Thiên để mua tin tức của con trai sao? Rõ ràng là cậu ta còn chưa nói được gì với con trai cậu ta." Tô Thanh Tuyền gật đầu: "Vậy thì kỳ lạ rồi, từ nguyên anh hóa nguyên thần, không đến nghìn năm thì không thể làm được, anh ta làm gì mà trong vòng năm năm có thể từ nguyên anh biến thành hóa thần?" Chưởng quỹ Vương lắc đầu, tỏ ý cũng không biết. Mà lúc này, lão tố nhà họ Mục bước lên một bước, nhìn Diệp Thiên mà nói: "Không ngờ, mày lại có thể điều khiển được thần binh thần phẩm, xem ra mày đã trở thành hóa thần rồi, nhưng mà có như vậy, một thiên quân chỉ vừa vào hóa thần, cho dù trong tay có Chân võ kiếm. Trước mặt lão phu đây, cũng chỉ là một tên gà đất cho sành mà thôi, một chưởng của lão phu, là có thể như thiên sơn đè xuống, nghiền nát mày rồi." Nói xong, ông ta lấy pháp thân ra. Đánh ra một chương cực lớn lên đỉnh đầu Diệp Thiên, thi triển tiên pháp, một nguồn năng lượng phóng ra khỏi lòng bàn tay ông ta, giống như là dây thừng vậy, tréo chặt Diệp Thiên lại, sau đó chưởng cực lớn của ông ta liền đập xuống phía Diệp Thiên. "Ha ha!" Gia chủ nhà họ Mục Mục Chính Dương thấy vậy, lập tức cười sằng sặc mà nói: "Diệp Bắc Minh, mày xong đời rồi, bị Phược Long Đại Pháp của nhà họ Mục ta trói lại, thì chỉ cần tu vi của mày thấp hơn lão tổ tao đây, thì mày không có cách nào thoát khỏi Phương Long Đại Pháp đâu, vậy thì chỉ cần chờ mày chìm ngập trong tai ương thôi!" "Ha ha! Ha ha ha!!!" Ngay lúc này, nô bộc nhà họ Mục, và những người đến xem náo nhiệt, đều cười phá lên. "Xem ra Diệp Bắc Minh vẫn còn non lắm, nhẹ nhàng như vậy mà đã bị Phược Long Đại Pháp trói chặt lại, cậu ta xong rồi." Chưởng quỹ Vương thấy vậy đành lắc đầu. "Phược Long Đại Pháp rất lợi hại sao?" Tô Thanh Tuyền hỏi. "Cũng không lợi hại lắm." Chưởng quỹ Vương trả lời lại: "Đối với những tu sĩ có tu vi thấp thì hiệu quả cũng không tệ lắm, lão tổ nhà họ Mục là cuối thời kỳ hóa thần cảnh nhập môn rồi, chỉ cần Diệp Bắc Thần có tu vi thấp hơn thời kỳ cuối của hóa thần nhập môn thì sẽ bị Phược Long Đại Pháp trói chặt, cậu ta căn bản không thể thoát ra trong thời gian ngắn được, lão tổ nhà họ Mục còn có hàng nghìn biện pháp để giết chết cậu ta." "Cứ như vậy, Diệp Bắc Minh bị trói lại, lão tổ nhà họ Mục chỉ cần đánh một chưởng lên người Diệp Bắc Minh, là có thể nghìn nát cơ thể cậu ta, nguyên thần thì cũng dễ đối phó hơn rồi." Tô Thanh Tuyền nghe thấy vậy, lập tức nhìn Diệp Thiên như là đang nhìn người chết. "Bảo anh đi thì anh không đi, anh cho rằng Bắc Hàn là Thiên hoang hả, Bắc Hàn toàn là cao thủ, anh chỉ là một tu sĩ có gan lớn đến từ Thiên Hoang, chết cũng chả biết là chết thế nào đâu!" Trong lòng cô ấy rất khó chịu mà mắng, nhưng không hề còn cách nào khác. Ngay lúc này, giọng nói khinh thường của Diệp Thiên vang lên: "Chỉ một chút năng lực thế này mà cũng muốn lấy được mạng Diệp Bắc Minh tao, thực sự cho rằng tao là quả hồng chín hả, có thể tha hồ mà bắt chẹt à?" Nói xong, chỉ thấy Diệp Thiên nhún vai, nháy mắt liền biến nguồn năng lượng đang trói anh lại thành không khí. Ngay sau đó! "Đi chết đi!" Chỉ thấy Diệp Thiên mang theo kiếm, nhanh chóng mà đánh về phía lão tổ nhà họ Mục. "Chuyện này…" Lão tổ nhà họ Mục nhíu chặt mày, không ngờ được Phược Long Đại Pháp của mình lại bị Diệp Thiên phá vỡ dễ dàng như vậy, nhất thời trong lòng ông ta liền cảm thấy căn thẳng, lúc này xuất ra cương khí hộ thể. Giây tiếp theo! Ầm! Mũi kiếm Chân võ kiếm đâm vào trên cương khí hộ thể, liền giống như cửa sổ giấy bị chọc thủng vậy. "Không ổn!" Lão tổ nhà họ Mục liền vô cùng kinh hãi, lảo đảo bước về phía sau. Chỉ mới bước lùi một bước. Rầm! Vài tiếng giòn tan truyền đến, chỉ thấy pháp bảo hộ thể trên người lão tổ nhà họ Mục đã không chịu nổi sự công kích của Chân Võ kiếm mà vỡ ra từng mảnh nhỏ. Sau đó "bộp" một tiếng, pháp thân của lão tổ nhà họ Mục bị đâm phá, nhưng mà trong nháy mắt, Diệp Thiên mang theo kiếm nhập vào trong cơ thể lão tổ nhà họ Mục. "Nguy rồi!" Lão tố nhà họ Mục phát hiện Diệp Thiên không đâm ông ta từ phía sau. Sắc mặt liền trở nên kinh hãi, lập tức có một dự cảm không lành bao phủ lấy toàn thân, lúc này liền thi triển tiên pháp, muốn ép Diệp Thiên ra khỏi cơ thể. Cũng không ngờ ông ta vừa thi triển tiên pháp liền phát hiện bụng của mình đã biến lớn ra. "A!" Cảm giác cố gắng không để cho bụng nổ tung ra, kiến cho ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn mà kêu lên. Giây tiếp theo! Àm! Một tiếng nổ vang lên. Pháp thân của lão tổ nhà họ Mục đã nổ tung.
Chỉ thấy đầu của Diệp Thiên, nhô ra từ sau lưng của lão tổ nhà họ Mục, đưa chân anh ra khỏi bụng của lão tổ nhà họ Mục, sau đó hai tay và hai chân của anh mở ra, Soạt! Pháp thân của lão tổ nhà họ Mục, đã bị cắt đứt thành hai đoạn. "Chuyện gì vậy?" Mọi người có mặt đều ngây ngác. Rất nhiều người không thể tin tưởng được vào sự thật này. "Bảo bọn mày đừng có chọc tao, lại cứ thích đến chọc tao, vậy tao chỉ có thể thành toàn cho bọn mày thôi." Diệp Thiên thờ ơ mà nói, lấy Sơn Hải Chung ra, hút toàn bộ mấy nghìn tu sĩ nhà họ Mục đang ở đây vào trong Sơn Hải Chung, luyện thành không khí, sau đó quay trở lại phòng trọ. Để lại một đám tu sĩ đang đứng như hóa đá ở trước cổng Lầu Thông Thiên! ... Một ngày sau, mười tám thiên quân thế gia, hai mươi vị hóa thần, đều đến trước cổng lớn của Lầu Thông Thiên của thành Hải Lăng. Thành Hải Lăng sôi sục!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]