Chương trước
Chương sau
"Cái gì?"
Nghe thấy lời của Diệp Thiên, Chưởng quỹ Vương vô cùng kinh ngạc: "Đứa trẻ Hoàng Phủ Tư Thần đó là con trai của cậu sao?"
"Đúng đúng đúng!"
Diệp Thiên gật đầu liên tục, có chút xúc động mà hỏi: "Ông biết tin tức của con trai tôi và Vương Thuần Cương sao?"
"Cậu đưa chứng cứ ra trước, chứng minh Hoàng Phủ Tư Thần là con trai của cậu trước đi." Chưởng quỹ Vương nói.
Diệp Thiên ngừng lại một chút, nói: "Tôi không có chứng cứ xác thực, bởi vì Thần Nhi là con riêng của tôi và công chúa nước Bắc Lương, từ lúc nó được sinh ra đến bây giờ, tôi cũng chưa từng gặp nó, năm năm trước sau khi tôi từ Bắc Hàn về Thiên Hoang, mới biết được tôi có một đứa con trai đó, nó và mẹ nó bị người ta đuổi giết, không biết tung tích, không hề tìm được manh mối gì, mãi cho đến khi đến Bắc hàn, mới thông qua huyết mạch mà tìm được nó, thế nhưng chưa kịp đến nhận, liền bị Vương Thuần Cương mang đến vào trong động thiên, hết cách nên liền đến tìm ông để mua tin tức của Vương Thuần Cương, xem xem có cách nào có thể gọi Vương Thuần Cương ra khỏi động tiên hay không, để cho ba con chúng tôi nhận nhau."
"Hóa ra là như vậy!"
Sau khi Chưởng quỹ Vương nghe xong, có thể xác định được Diệp Thiên không nói sai, hơn nữa đứa trẻ đó trông rất giống anh, liền nói thật: "Vương Thuần Cương là ông cố nội của tôi, năm nghìn năm trước, trùng hợp tiến vào Tiên Hải Mê Tung, tu vi liền từ hóa thần nhập môn mà lên hóa thần đỉnh phong, sau đó ông ấy đam mê với đạo chân tiên, liền rời khỏi nhà họ Vương, không biết là ẩn cư chỗ nào để lĩnh hội đạo, năm nghìn năm nay không hề có tin tức gì."
"Mãi cho đến nửa năm trước, ông cố nội của tôi lại mang một đứa trẻ tầm năm tuổi tên Hoàng Phủ Tư Thần đến Lầu Thông Thiên, tôi truy hỏi mới biết được, năm nghìn năm nay, ông cố nội vẫn luôn ẩn cư ở trong động thiên đi thông từ Bắc Hàn sang Thiên Hoang để lĩnh hội đại đạo."
"Về phần con trai của cậu, thực sự như lời cậu nói, nó và mẹ bị người ta đuổi giết, rơi vào một khe núi, lúc đó nó mới bốn năm tuổi, dùng được thần binh tinh phẩm mà chém một vị nguyên anh, trùng hợp bị ông cố nội tôi nhìn thấy, ông cố nội của tôi đã vô cùng chấn động, cho rằng nó là con của Thiên Tiên, liền cứu nó và mẹ nó, đưa nó vào trong động tiên để chỉ dạy tu luyện."
"Sự thực chứng minh, đứa con trai của cậu thực sự có thiên phú dị bẩm, trong năm năm ngắn ngủi, đã vào được tiên thiên cảnh, ông cố nội của tôi muốn giúp nó thành chân thiên sớm hơn, liền đưa nó ra ngoài để tìm cơ duyên, ngày hôm
nay, con trai cậu đã tìm được cơ duyên ở trong Tiên Hải Mê Tung, giống hệt như ông cố nội của tôi, bị lão tổ Lưu Huyền Thanh của Thần Đế tông đuổi giết, cách đây không lâu tôi vừa mới nhận được thông tin, Lưu Huyền Thanh đã tạo phản, cậu còn nói ông cố nội của tôi đi vào trong động tiên, chứng tỏ là đã thoát được việc đuổi giết rồi."
"Vì vậy bảo ông cố nội tôi đi ra, không có ai có thể làm được, trừ khi ông ấy tự mình đi ra, nếu không ai cũng không thể gọi được ông ấy, cũng không thể liên hệ được với ông ấy."
"Nhưng mà cậu muốn nhận con trai mình, thì phải đi Thiên Hoang, tôi biết được từ con trai cậu, nó cố gắng tu luyện, là vì báo thù cho tướng sĩ của Bắc Lương và ông nội, lần này nó đạt được cơ duyên, chắc canh thực lực sẽ tăng mạnh, sẽ nhanh chóng báo thù, nói không chừng bây giờ cậu đi từ Bắc Hàn đến Thiên Hoang, lúc đến được Thiên Hoang, nó đã là vua của Bắc Lương rồi."
Nói liền một mạch đến đó, Chưởng quỹ Vương nghiêm túc mà nhìn Diệp Thiên, nói: "Dựa vào quan hệ của nó và ông cố nội của tôi, tôi chỉ rõ đường đi cho cậu, bây giờ trước mặt mọi người, đưa tiền để Lầu Thông Thiên đưa cậu vào thiên lộ đến Thiên hoang, nếu không mười mấy thiên quân thế gia đến đây, cậu chết chắc!"
Mười mấy thiên quân thế gia, hơn hai mươi mấy tôn hóa thần, nếu như đều đến đây cả, thì Diệp Bắc Minh có cánh cũng không thoát được cái chết!
"Ha ha."
Không ngờ, Diệp Thiên lại cười nói: "Ý tốt của Chưởng quỹ Vương tôi xin nhận, nhưng mà tôi muốn nói là làm địch với Diệp Bắc Minh tôi, chắc canh không có kết cục tốt, vì vậy phiền Chưởng quỹ Vương chuyển lời cho mấy nhà thiên quân thế gia kia, đưa toàn bộ hóa thần đến đây, nếu như chỉ đến ba năm người, chỉ sợ không đủ để tôi dắt răng."
Nói xong, anh đứng dậy nói với Tô Thanh Tuyền: "Cho tôi hai phòng khách chữ Thiên tốt nhất, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không lấy không Chân Võ kiếm, đến lúc quay về Bắc Hàn, sẽ báo thù thay nhà họ Tô của cô, vì vậy tôi sẽ đợi người của mấy nhà thiên quân thế gia đến, sau đó diệt hết bọn họ, coi như là báo thù cho cô."
Tô Thanh Tuyền: "..."
Thật là mạnh miệng!
Mười mấy thiên quân thế gia, tổng cộng hơn hai mươi hóa thần, anh lấy cái gì mà diệt sạch bọn họ được?
Cô ấy không thể không thừa nhận, cô ấy vẫn muốn báo thù, nhưng như này cứ như là nghìn lẻ một đêm vậy!
"Tôi khuyên anh nghe lời Chưởng quỹ Vương đi, đừng tìm đường chết, nhiều thiên quân thế gia như vậy, anh không động vào được đâu, anh cứ quay về Thiên Hoang đi, đi nhận con trai của anh đi." Tô Thanh Tuyền nói. Diệp Thiên nhún vai: "Tôi còn có hai đứa con trai đang ở Bắc Hàn đợi tôi đến cứu, cũng không vội đi nhận đứa ở Thiên Hoàng, đợi cứu được hai đứa con trai của tôi ở bên ngoài, rồi về lại Thiên Hoàng cũng không muộn.
Tô Thanh Tuyền: "..."
Rốt cuộc là anh có bao nhiêu đứa con trai cơ chứ?
"Nếu như cậu ta đã không sợ chết, vậy thì đi chuẩn bị phòng cho cậu ta đi, cứ để cho cậu ta ở miễn phí, tôi lại muốn xem xem,
mười mấy thiên quân thế gia đến đây, bao vây cậu ta trong Lầu Thông Thiên, ồn ào kêu cậu ta đi chịu chết, cậu ta có dám ra hay không." Chưởng quỹ Vương nói với Tô Thanh Tuyền.
"Vâng, Chưởng quỹ Vương."
Tô Thanh Tuyền tuân lệnh, đưa Diệp Thiên vào trong phòng.
Rất nhanh đã sắp xếp xong hai phòng trọ, Tô Thanh Tuyền dẫn nhóm Diệp Thiên đi vào một phòng trọ khác.
"Anh thực sự muốn ở lại đây đợi chết sao?" Tô Thanh Tuyền hỏi.
"Chuyện này thì cô không cần quan tâm, đợi sau khi bắt được sáu con yêu thú kia thì đưa đến cho tôi."
Diệp Thiên thản nhiên để lại một câu, dắt Đóa Đóa đi vào phòng khách, sau đó đóng cửa một ầm.
"Thật không biết được là anh lấy gan ở đây ra, lại dám không sợ mười mấy thiên quân thế gia đến tính sổ với anh, vậy thì tôi sẽ đợi xem xem, đến lúc đó anh ra khỏi Lầu Thông Thiên như thế nào!"
Tô Thanh Tuyền bước chân, vội vàng rời đi.
"Đóa Đóa, em trai của con nhỏ hơn con nhiều tuổi như vậy, bây giờ đã đạt đến cảnh giới Thần Hải rồi, con vẫn ở cảnh giới Thông Linh, mau tu luyện thêm đi, để đỡ rớt lại phía sau em trai con nhiều quá."
Trong phòng trọ, Diệp Thiên xoa đầu Đóa Đóa mà nói.
"Nhưng mà tu luyện rất buồn chán!"
Đóa Đóa nói, sau liền ôm hai con Bạch Hổ đã hóa thành mèo trắng nhỏ, chơi đùa trên mặt đấy.
"Hầy!"
Diệp Thiên thở dài một hơi, đứa con gái này có tố chất tốt nhất của anh lại không chịu tu luyện, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng hỗn loạn.
"Diệp Bắc Minh, nhanh lăn ra đây chịu chết cho tao, đừng có trốn bên trong như rùa rụt cổ, có gan thì đi ra đây, tao muốn chặt đầu mày, dùng máu mày để tế cho những người nhà họ Mục đã chết trên tay mày, mau lăn ra đây, nghe thấy không hả…"
Nghe thấy vậy, Diệp Thiên thờ ơ, Đóa Đóa chạy đến mở cửa sổ phòng ra nhìn trước, chỉ thấy ngoài cửa lớn của Lầu Thông Thiên, có một đám người đang vây quanh, một ông già đang ngửa đầu, không ngừng ồn ào.
"Cùng nhau hét lên, Diệp Bắc Minh đừng làm rùa rụt cổ, mau lăn ra chịu chết!"
Ông già hét cả nửa ngày, không hề có chút động tĩnh gì, liền quay đầu lại nói với người sau lưng.
"Diệp Bắc Minh đừng làm rùa rụt cổ! Mau lăn ra đây chịu chết!"
"Diệp Bắc Minh đừng làm rùa rụt cổ! Mau lăn ra đây chịu chết!"
"Diệp Bắc Minh đừng làm rùa rụt cổ! Mau lăn ra đây chịu chết!"
Mấy trăm người nhà họ Mục và những người đang xem náo nhiệt, đều đồng thanh hét lên.
"Đáng ghét!"
Đóa Đóa nhìn mà tức run người, quay đầu lại nói: "Ba, những người này quá đáng ghét rồi, ba mau xuống dạy dỗ bọn họ đi!"
Diệp Thiên cười ha ha, "Một đám giun dế, ba lười đáp lại bọn họ."
"Nhưng mà bọn họ lại cứ không ngừng hét lên, chửi ba là đồ rùa rụt cổ, làm người ta tức chết!"
Nói xong, Cô bay đến bên giường, ngồi xếp bằng xuống, ăn một viên yêu đan tinh phẩm, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
"Con bé này, cứ phải có động lực mới tu luyện được, vừa hở ra một cái là nó muốn chơi liền."
Diệp Thiên cười trộm, không hề có cách nào để quản đứa con gái bảo bối này cả.
"Diệp Bắc Minh đừng làm rùa rụt cổ! Mau lăn ra đây chịu chết!" Tiếng kêu gào ngoài kia vẫn cứ vang lên.
Diệp Thiên nhìn Đóa Đóa một cái, thấy cô đã ngồi thiền, liền bay ra ngoài cửa sổ, sau đó liền bày một pháp trận cách âm cho căn phòng, không để cho âm thanh bên ngoài làm ảnh hưởng việc tu luyện của Đóa Đóa.
Làm xong thứ đó, anh đáp lại, nói: "Nếu ai cũng ngán sống rồi, cứ muốn tìm chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.