Chương trước
Chương sau
“Trời ơi! Chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ? Hồng Thiên tôi đã thọ nguyên tổng cộng là một vạn ba ngàn năm! Từng uy chấn Côn Hư cũng đã được gần ngàn năm! Khiến cho vô số tiên tông, phái khác phải sợ! Nhưng mà hôm nay, lại bị một người mới Kim Đan chém? Điều này thật vô lý!”
Một lúc lâu sau, trời đất dần dần trở lại bình thường, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, lung linh, tông chủ phát hiện Hồng Thiên lão tổ bị chém chết trên mặt đất, hai nửa thân thể to lớn vẫn còn ở trong trạng thái bị thiêu đốt, tình cảnh trước mắt làm cho ông ta kinh hãi đến mức trợn mắt há hốc mồm, cằm rơi ra, thần sắc hoảng sợ, cơ thể không kiềm chế được cũng bắt đầu run rẩy!
Ông ta không thể tin rằng đó lại là sự thật!
Kim Đan chém chết Nguyên Anh? Đây là chuyện mà ông ta chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Mà bây giờ, lại tận mắt chứng kiến kỳ tích này, ông ta có thể không khiếp sợ sao?
Hơn nữa, người đó còn là vị Nguyên Anh lợi hại nhất phái Thần Huyền – lão tổ Hồng Dương.
Ông ta có thể không sợ sao?
Cho dù là Hồng Dương lão tổ bị Diệp Thiên dùng một đấm đánh bại, giờ phút này, cả cơ thể ông ta run lên bần bật, lảo đảo lui về phía sau, trong mắt tràn đầy kinh nghi, không hiểu, sợ hãi, chấn kinh, rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Ông ta vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ. Về sức mạnh đã thua Diệp Thiên, ở phương diện tiên pháp này, ông ta chưa chắc đã thua, ngược lại, lúc đầu còn muốn đấu pháp cùng với Diệp Thiên.
Kết quả hiện tại, ngay cả dũng khí đánh một trận với Diệp Thiên ông ta cũng chẳng còn!
Ngay cả Hồng Thiên lão tổ cũng bị Diệp Thiên dùng một kiếm chém giết, một Hồng Dương ông ta còn có thể giao đấu được gì nữa. Dũng khí ở đâu, tư cách gì mà có thể đi giao đấu một trận với Diệp Thiên đây?
Về phần đệ tử khắp môn phái, họ đã sớm biến thành một pho tượng, nhìn thân hình Diệp Thiên sừng sững hiên ngang như núi, trong mắt ngoài khiếp sợ chỉ có chấn động, ngoài sợ hãi chỉ có kinh sợ.
Bọn họ thực sự không dám tưởng tượng, một vị Kim Đan chém chết Nguyên Anh là như thế nào.
Phải biết rằng, từ trước đến nay đều là Nguyên Anh đánh Kim Đan như đánh chó.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nguyên Anh lại bị Kim Đan giết chết!
Không ai có gan phản đối lại, ai nấy đều sợ hãi và lo lắng.
Hành động này tương đương với làm trái ý trời, không thể nói! Nhất định không thể nói ra được!
“Diệp Thiên này quả thực quá tàn ác! Chúng ta cần phải nhanh chóng rút lui.”
Hồng Dương lão tổ run rẩy nói, ông ta không dám đợi lâu, sợ bị Diệp Thiên quay lại chém cho một cái, vì thế hô lên một tiếng, xem như là nhắc nhở các đệ tử trong tông môn, sau đó cũng không quan tâm cái gì, trực tiếp hóa thành một tia ánh sáng, bay đi!
“Chạy đi! Chạy mau!”
Thấy Hồng Dương lão tổ nhanh chóng chạy trốn, Hồng Thiên lão tổ lại bị chém giết, tông chủ cùng các trưởng lão đã mất đi chỗ dựa, nhìn Diệp Thiên như nhìn thấy tử thần, một giây cũng không dám ở lại, lúc này liền phân tán, cố gắng chạy trốn thật nhanh.
“Trời ơi! Hồng Dương lão tổ và tông chủ trưởng lão đều bỏ chạy! Chúng ta cũng phải mau chạy đi!”
Có đệ tử sợ hãi kêu lên một tiếng.
Rất nhanh, gần một vạn đệ tử khắp môn phái bắt đầu chạy trốn, nhìn giống như một đám ruồi không đầu, chạy loạn khắp nơi. Toàn bộ phái Thần Huyền hỗn loạn như một nồi cháo.
“Hôm nay, đừng ai mong có thể chạy thoát dưới mắt của tôi!”
Giọng nói lạnh lùng vô tình của Diệp Thiên vang lên, giống như sấm sét dưới bầu trời mênh mông này, khiến cho tất cả mọi người nghe thấy đều hoảng sợ, mặt ai cũng xanh tím, liều mạng tăng tốc chạy trốn.
Nhưng một giây sau, một luồng tử quang từ trên tay Diệp Thiên bắn ra, hóa thành một chưởng pháp khổng lồ như biển vượt qua bầu trời, đường kính hơn một trăm dặm, bao phủ nửa thành Võ Lăng trong bóng tối. Tất cả đệ tử phái Thần Huyền, bao gồm cả tông chủ và trưởng lão, đều bị hấp thụ vào trong Thôn Thiên Đỉnh.
“A!”
Trên bầu trời Vũ Lăng thành, tiếng hét kinh hãi như sấm sét, vang vọng khắp đất trời.
Nói đùa sao, bây giờ Diệp Thiên là Kim Đan, mà có thể phát ra uy lực mạnh nhất của Thôn Thiên Đỉnh, những hạ phẩm Kim Đan kia, dưới pháp bảo tinh phẩm cấp sáu, căn bản không thể phản kháng, chứ đừng nói đến các đệ tử dưới Kim Đan.
Thế nhưng Hồng Dương lão tổ cứ như vậy bị đuổi theo sát phía sau, ông ta vẫn không bị tinh phẩm pháp bảo trói buộc, chỉ là bị ánh sáng chết chóc bao phủ làm chậm tốc độ mà thôi, cho nên ông ta vẫn liều mạng chạy trốn.
Nhưng Diệp Thiên há có thể để cho ông ta chạy trốn chứ?
Một giây sau, ông ta liền nhìn thấy thân thể Diệp Thiên nhoáng lên, hóa thành một luồng ánh sáng, đuổi theo Hồng Dương lão tổ.
“Không! Diệp Bắc Minh! Cậu không thể giết tôi! Tôi tu luyện đã một vạn hai ngàn năm! Tôi không muốn chết! Thả tôi ra!”
Cảm nhận được nguy cơ chết chóc đang ập đến, Hồng Dương lão tổ quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Thiên đang đuổi giết ngay phía sau, khiến cho con ngươi ông ta kinh hãi, toàn thân run rẩy, cơ thể đã dần kiệt sức lực nhưng vẫn cố gắng hô lên.
“Ông đã sống lâu như vậy mà cũng sợ chết sao, con gái của tôi mới ba tuổi, đã bị người của tông môn các ngươi bắt đi luyện đan, con bé không sợ sao?” Diệp Thiên chất vấn.
“Là bọn họ làm! Không phải tôi! Ai làm người đó gánh hậu quả! Cậu đi tìm họ đi! Đừng đến tìm tôi!”
Lá gan Hồng Dương lão tổ không còn lớn như lúc nãy, vừa hô hoán vừa liều mạng chạy trốn.
Diệp Thiên lớn tiếng nói: “Nếu như ông thương xót con gái tôi, tôi cũng sẽ không giết ông, nhưng ông lại không có, tôi không giết ông thì giết ai.”
“Tôi thương! Tôi rất thương con gái cậu! Chỉ là cậu không biết thôi!” Hồng Dương lão tổ hoảng sợ đáp lại.
“Hừ!”
Diệp Thiên hừ nói: “Thân là một vị lão tổ, có địa vị hiển hách ở Thần Huyền Tông, nếu ông thương xót con gái tôi, con bé còn bị đem đi luyện đan sao?”
Lúc dứt lời, Diệp Thiên đã đến gần Hồng Dương lão tổ, tay giơ lên, dùng toàn lực mà đánh xuống.
“Không!”
Hồng Dương lão tổ kinh hãi đến mức cả khuôn mặt đều tái nhợt. Nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dồn hết sức lực giơ tay, tung ra quyền pháp đỡ lấy chưởng pháp đang đánh tới của Diệp Thiên.
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển!
Một giây sau, chỉ thấy Hồng Dương lão tổ như diều đứt dây bay ra ngoài, liên tục đụng phải hơn mười ngọn núi, không bỏ sót ngọn núi nào. Cuối cùng mới đập xuống đất, chìm sâu xuống mấy chục mét trong lòng đất, toàn bộ thân thể đều bị nổ tung, chỉ còn lại cái chân vẫn nằm trong hố.
Đột nhiên, sức mạnh từ phía trên nghiền nát xuống.
“Đừng!”
Hồng Dương lão tổ ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy bàn chân khổng lồ của Diệp Thiên giẫm xuống, khiến cho ông ta thần hồn kinh hãi, cả người run rẩy. Lúc này, thân thể nhoáng lên, đụng vào vách tường. Sau đó giống như con tê tê, nhanh chóng động đậy dưới mặt đất, muốn tìm ra một con đường sống.
Ầm ầm!
Lúc Diệp Thiên dùng một chân giẫm hụt, trên tường có thêm một huyệt động tối tăm, rõ ràng là do Hồng Dương lão tổ đánh ra con đường chạy trốn.
“Ông không thể chạy đâu!”
Diệp Thiên hờ hững nói, thân thể khẽ cử động, Tứ Linh nhanh như gió chui vào trong động mà Hồng Dương lão tổ mà đánh ra.
“A! Đừng làm thế! Đừng làm thế!”
Không ai có thể ngờ rằng, Hồng Dương lão tổ lại bị Tứ Linh từ trong động kéo ra, ném xuống chân của Diệp Thiên, hơn nữa ông ta còn bị Tứ Linh trói chặt lại.
“Diệp Thiên Quân! Đừng giết tôi! Làm ơn đừng giết tôi! Tôi thực sự không muốn chết sớm như vậy!”
Dù Hồng Dương lão tổ đã sống hơn một vạn năm, trong giờ phút hoảng sợ trước cái chết, cũng khóc như một đứa trẻ.
Diệp Thiên hỏi: “Tôi hỏi ông, ở Côn Hư, ở đâu có Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo?”
Anh muốn cứu Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, hai người bọn họ đều đã cạn kiệt sức lực, cần Cửu Chuyển hoàn hồn đan mới có thể cứu được, mà tiên dược để luyện chế Cửu Chuyển hoàn hồn đan cần, ngoại trừ Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo anh không biết có ở đâu, những thứ khác đều có thể mua được ở bên ngoài, cho nên chỉ cần tìm được Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo, là có thể luyện đan cứu Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy.
“Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo sao?”
Hồng Dương lão tổ nhíu mày, tỏ vẻ chưa từng nghe thấy.
“Nếu ông không biết thì bản tọa cũng không giữ cái mạng này của ông.” Diệp Thiên giơ chân giẫm xuống.
“Không, không, không?”
Hồng Dương lão tổ đang rất hoảng sợ kêu lên: “Mặc dù tôi chưa từng nghe nói qua, nhưng tôi biết có một nơi có lẽ có thứ cậu cần!
Chân Diệp Thiên dừng trên đầu Hồng Dương lão tổ, chỉ thiếu chút nữa là có thể giẫm lên Hồng Dương lão tổ, khiến cho Hồng Dương lão tổ kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.