Chương trước
Chương sau
“Diệp Bắc Minh! Cậu lầm rồi!”
Khi lời nói của Diệp Thiên vừa được thốt ra, tông chủ Thần Huyền Tông tiếp lời, phẫn nộ nói: “Cậu đã hại chết Thần Tử đời thứ nhất, Thần Tử đời thứ hai, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, thập bát trưởng lão,... ngay đến cả lão tổ Huyền Tâm cũng bị cậu giết chết rồi!”
“Đã đến lúc chúng ta phải giải quyết món nợ máu này!”
“Vậy ông muốn giải quyết như thế nào?” Diệp Thiên cười lạnh.
Tông chủ quát: “Tôi muốn cậu chết không có chỗ chôn thây! Muốn dùng con gái cậu đi luyện đan!”
“Hừ!
Diệp Thiên vừa nghe tới hai từ luyện đan liền nổi cáu: “Còn nghĩ tới chuyện dùng con gái tôi đi luyện đan? Ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Dứt lời, ánh mắt của Diệp Thiên rơi vào lò luyện đan khổng lồ.
Rầm!
Trong mắt anh có hai tia sáng với cường độ cao lóe ra, đánh vào lò luyện đan.
Ầm!
Lò luyện đan bị nổ tan tành!
“Nhãi ranh! Cậu dám nổ tung lò luyện đan của tôi?”
Đại trưởng lão tức đến mức phổi như muốn nổ tung, đánh cũng không lại Diệp Thiên, nếu không ông ta thực sự muốn bóp chết Diệp Thiên, muốn chế tạo ra lò luyện đan này cần tám trăm ngàn linh thạch, được tạo ra từ kim loại quý giá nhất của Côn Hư, có thể nâng cấp chất lượng của đan dược và giảm thiểu xác suất đan dược bị hỏng.
Kết quả bây giờ lại bị phá rồi, ông ta có thể không đau lòng sao?
“Không chỉ khiến lò luyện đan của ông bị nổ, tôi còn muốn cho não của ông cũng bị nổ tung!”
Diệp Thiên hung ác nói, lại bắn ra hai tia cực quang, tuy nhiên, ánh sáng của cực quang lần này đã yếu hơn lần trước rất nhiều.
Đây là một loại kĩ năng, giống như phần thiên quyết. Cần tích lũy năng lượng, sau khi dùng thì năng lượng sẽ tiêu hao hết, sang đến lần thứ hai thì uy lực sẽ không còn mạnh như lần đầu nữa.
Tuy nhiên năng lượng của kĩ năng này hồi phục nhanh hơn phần thiên quyết, nếu cạn kiệt, chỉ cần một ngày là có thể khôi phục trạng thái ban đầu.
Tất nhiên, uy lực cũng kém hơn phần thiên quyết.
Nhưng bắn nổ Kim Đan cấp thấp này cũng không hề dễ dàng.
“Mau tránh ra!”
Thấy hai luồng cực quang bắn tới, tông chủ kêu lên một tiếng, sau đó rút lui.
Cũng đúng lúc này, hai vị lão tổ đều lấy pháp thân ra.
Ầm!
Luồn sáng đánh vào bắp chân to khỏe của hai vị lão tổ, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng không gây ra bất kì tổn hại nào tới họ.
“Chỉ với một chút bản lĩnh này của cậu, chỉ đủ gãi ngứa cho bọn ta mà thôi, vậy mà còn dám khoe khoang trước mặt bọn ta?” Một trong số những vị lão tổ chế nhạo.
Ông ta cho rằng, khi tức giận thì Diệp Thiên nhất định sẽ dùng chiêu thức mạnh nhất của mình, nhưng trong mắt ông ta, chiêu thức này không có chút sát thương nào, cho nên ông ta cảm thấy Diệp Thiên chỉ có pháp thân tuyệt mĩ, nhưng chung quy thì tu vi vẫn là Kim Đan, không làm lay chuyển được địa vị và thực lực của Nguyên Anh Chân Quân.
“Diệp Bắc Minh! Cậu đừng tưởng mình to lớn, cho rằng bản thân rất lợi hại. Người cao hai mét chưa chắc đã đánh thắng người cao một mét sáu. Tuy lão tổ của bọn ta không cao bằng cậu, nhưng tu vi lại mạnh hơn cậu, cậu hãy đợi hai vị lão tổ đánh trả đi.” Đại trưởng lão lớn tiếng nói.
“Hừ, ông quả thực không biết tự lượng sức mình!”
Nhìn thấy Diệp Thiên động thủ, Hồng Dương lão tổ biến sắc, hung hãn nghênh đón.
Ầm!
Hai cú đấm va vào nhau trên không trung.
Tựa như hai tinh cầu va vào nhau, cọ xát, tạo ra những tia lửa ghê người, năng lượng điên cuồng quét qua và tàn phá, trong tích tắc làm đổ những ngôi nhà xung quanh, khiến cho hàng vạn đệ tử đều bị thổi bay ra ngoài, ngay cả các trưởng lão cũng sợ đến mức đứng không vững, điên cuồng thoái lui.
Sau lần đụng độ này, Hồng Dương lão tổ lảo đảo lui về sau năm sáu bước, dẫm chết mấy chục đệ tử bị thổi bay.
Mà Diệp Thiên thì vẫn đứng vững như núi!
“Thật lợi hại!”
Hồng Dương lão tổ đột nhiên lộ vẻ mặt kinh hãi.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Ông ta tưởng rằng Diệp Thiên chỉ trông mạnh thế thôi, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, không ngờ bên trong anh cũng rất kiên cường, cho dù không bằng tiên thuật, nhưng so về sức mạnh thì cấp bậc Nguyên Anh như ông ta đã thua xa cả một đoạn dài rồi.
Giờ phút này, các trưởng lão của Thần Huyền Tông đều sợ hãi, ban đầu đại trưởng lão ỷ vào có hai vị lão tổ nên kiêu căng phách lối bây giờ cũng im như thóc.
Mọi người đều biết, sức mạnh của Hồng Dương lão tổ chỉ đứng sau Hồng Thiên lão tổ, kết quả lại thua một cú đấm của Diệp Thiên. Điều này chẳng phải có nghĩa là sức mạnh của Diệp Thiên còn kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ sao?
Hồng Thiên lão tổ có đánh bại anh không?
Trong lòng mọi người đều dấy lên sự nghi ngờ.
Mà lúc này, Hồng Thiên lão tổ lên tiếng: “Phải nói rằng, tu vi của cậu quả thực kinh người, tu vi Kim Đan Cảnh, mà có thể một quyền đánh bại Nguyên Anh. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có ở Côn Hư.”
“Hồng Thiên tôi rất trọng người tài, nếu cậu nguyện ý làm đệ tử của tôi, tôi sẽ để cậu kế nhiệm vị trí tông chủ, mà cậu lại có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất của Thần Huyền Tông để tu luyện. Vào một ngày không xa chúng ta chắc chắn sẽ thống trị Côn Hư, tôi cũng có chút vinh quang, cậu thấy thế nào?” Hồng Thiên lão tổ dò hỏi.
“Hừ!”
Diệp Trần nhổ luôn một bãi nước bọt dưới chân ông ta: “Ông là cái thá gì mà dám nhận tôi làm đệ tử, cho ông làm chó của tôi còn tạm được!”
Lời vừa thốt ra, khóe mắt Hồng Thiên lão tổ liền co giật mạnh.
“Ngạo mạn! Mày quá ngạo mạn rồi thằng nhãi!”
Hồng Dương lão tổ nhịn không được mà giận dữ hét lên.
Toàn Thần Huyền Tông đều hung hăng chửi bới, chỉ cảm thấy Diệp Thiên nói năng không thèm suy nghĩ!
“Nhãi ranh! Vậy mà cậu lại không biết phân biệt phải trái! Chu dù Hồng Thiên tôi cũng trọng người tài, cũng không thể tha cho cậu nữa!”
Hồng Thiên lão tổ nổi giận, giơ một tay lên. Trên tay ông ta xuất hiện một thanh đại đao tinh phẩm, thân đao cuồn cuộn những luồng điện, trông giống như một vị thần điều khiển sấm sét, oai phong mạnh mẽ, khí thế ác liệt, khiến người người khiếp sợ!
“Lôi Phạt! Hồng Thiên lão tổ của chúng ta đã thi triển đao Lôi Phạt rồi!”
“Dưới lưỡi đao Lôi Phạt tất cả đều hóa thành tro bụi! Diệp Bắc Minh, cậu chết chắc rồi!”
“Dù cho cậu ta có mạnh đi chăng nữa, dưới Lôi Phạt của Hồng Thiên lão tổ, chắc chắn cậu ta cũng không chịu nổi một đòn này!”
Nhưng khi thấy Hồng Thiên lão tổ lấy thần binh tinh phẩm này, toàn bộ môn phái đều sôi sục.
Đây là tuyệt kĩ của Hồng Thiên lão tổ. Tương truyền, khi Hồng Thiên lão tổ dùng nó thì cũng chính là lúc ông ta nổi giận, bình thường thì ông ta sẽ không dùng.
Mà lúc này, dưới sự gia tăng tiên thuật của Hồng Thiên lão tổ, Lôi Phạt đã tăng vọt gấp vạn lần, thân đao dài đến gần vạn mét, hiện tại thân đao trở nên to lớn vô cùng, giống như có hàng ngàn con rồng khổng lồ đang quấn quanh, trông rất lạnh lẽo!
Thậm chí, rất nhiều đệ tử đứng cách xa ngàn mét cũng có thể nhìn thấy, ai nấy đều cảm giác được sự tê dại trên người.
“Ha ha ha!”
Cầm lấy Lôi Phù ở trong tay, Hồng Thiên lão tổ kiêu ngạo, ông ta tin chắc rằng có thể giết được Diệp Thiên, vì thế lại càng ngông cuồng cười vang, tiếng cười điên cuồng, ánh nhìn về phía Diệp Thiên như nhìn người chết.
Mãi cho đến khi tiếng cười của ông ta ngừng lại, khuôn mặt tràn đầy sát khí. Ông ta quát lên:
“Đi chết đi!”
Theo tiếng quát dữ dội vang lên của ông ta, Lôi Phạt trong tay ông ta cũng đột nhiên chém về phía Diệp Thiên.
Mắt thấy Lôi Phạt đánh tới, Diệp Thiên không hề né tránh, bộ dáng vững chãi, cho dù Côn Lôn có sụp đổ trước mắt thì sắc mặt cũng không thay đổi. Nhưng trong mắt những người khác, anh là bị dọa sợ nên ngây người, ai nấy cũng nhịn không được mà cười điên cuồng.
“Diệp Bắc Minh! Ngày tàn của cậu đến rồi!”
Đại trưởng lão và tông chủ đều vui sướng kêu lên, giống như trong giây lát có thể nhìn thấy cảnh Diệp Thiên bị chém chết.
Grừ!
Ngay khi Lôi Phạt sắp chém lên người Diệp Thiên, đột nhiên có tiếng kêu của bốn con thần thú vang lên.
Giây tiếp theo!
Chỉ thấy bốn con thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cùng chắp tay hướng về phía Diệp Thiên, xoay quanh vòng tròn. Trong nháy mắt, chúng đã hình thành một tầng phòng thủ, bao quanh người Diệp Thiên.
“Cái quái gì thế này?”
Đồng tử của mọi người co rụt lại.
Cũng ngay tại thời điểm này!
Keng!
Đao Lôi Phạt của Hồng Thiên lão tổ chém vào phòng hộ, phát ra tiếng vang giòn tan, tầng phòng hộ vẫn rất kiên cố, không có chút tổn hại nào, mà Hồng Thiên lão tổ lại bị đẩy lùi hai bước.
“Kết giới Tứ Tượng sao?”
Hồng Thiên lão tổ và Hồng Dương lão tổ bất ngờ thốt ra cùng một lúc.
Tương truyền, kết giới Tứ Tượng là một loại tiền thuật có sức mạnh mãnh liệt, có thể tấn công và phòng thủ, chỉ có Hóa Thần của Thiên Hoang Tinh đại năng mới có thể kết ra kết giới Tứ Tượng, được ca ngợi là đứng đầu tứ đại tiền thuật trong trời đất!
Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được, ở trên người Diệp Thiên lại xuất hiện kết giới Tứ Tượng, quả thực đã làm cho bọn họ kinh hãi.
“Dốt nát!”
Diệp Thiên lắc đầu, anh cũng lười phổ cập kiến thức cho bọn họ, mà lấy ra kiếm Phần Thiên, triển khai tiên pháp, khiến cho công lực của kiếm Phần Thiên tăng vọt lên ngàn lần.
Giết bọn họ, ngàn lần là đủ rồi!
“Tất cả những người đã ra tay với tôi, bây giờ thì đến lượt tôi trả lại cho các người.”
Dứt lời, Diệp Thiên triển khai ra chiêu thứ thứ năm của kiếm Phần Thiên.
“Phá huỷ tất cả! Chém!”
Một kiếm đột nhiên đánh xuống!
Mọi thứ vỡ vụn! Đất trời thay đổi màu sắc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.