🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Thật kỳ quái, lúc này chí ít đã là nửa đêm
mà tên hôm qua vẫn còn chưa tới sao?"
"Nếu như hắn đang chờ đợi thời cơ, vậy vừa rồi mình chờ quá nhàm chán, bởi vậy mê man một trận, lúc đó không phải thời có tốt nhất hay sao?"

"Con mẹ nó, ngay cả thời điểm tốt như thế cũng không tới? Tên ngốc này đến cùng đang làm trò quỷ gì?".
Cho dù là người thông minh như Hàn Tam Thiên, lúc này cũng hoàn toàn sững sờ, nghĩ mãi mà không rõ cuối cùng là chuyện làm
sao.
Chẳng qua nghĩ không rõ thì không rõ, chuyện nên làm vẫn phải làm, sau khi giữ vững tinh thần một lần nữa, Hàn Tam Thiên tiếp tục đề phòng.
Có lẽ, tên kia cũng giống như anh lúc trước tập kích Diệp Cô Thành vào ban đêm vậy, đầu hôm là giả, đến lúc mấu chốt ba bốn giờ, khi kẻ thù mất kiên nhẫn và mơ hồ thì khởi xướng tiến công.
Hàn Tam Thiên tự nhận mình không ngốc, cũng chưa từng hạ thấp trí thông minh của kẻ thù.
Nhưng cho dù đã cảnh giác như vậy, mãi
đến khi ba bốn giờ, thậm chí một đường thẳng đến thời gian tảng sáng, bình minh đến, toàn bộ thuyền hoa ngoại trừ vẫn luôn tiến về phía trước thì tựa hồ chưa hề phát sinh qua bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Một đêm an toàn.
Nhìn qua mặt trời mới lên, Hàn Tam Thiên có chút không thể tưởng tượng: "Mẹ nó, không thể nào?"
"Cái lão già kia âm hiểm như vậy, chỉ xuất hiện một chút rồi đột nhiên biến mất hay
sao?"
Hình như anh cũng không đả thương được hắn trong chiến đấu, hắn căn bản cũng không cần chữa thương, nhưng tại sao cả đêm cũng không quay lại?
Mà bên trong thuyền hoa, một đêm nom nớp lo sợ trôi qua, đổi lấy lại là gió êm sóng lặng, một đêm cảnh giác đến tận khi mặt trời mọc tan thành mây khói, Tân Sương mang theo Tô Nghênh Hạ, chậm rãi đi đến boong thuyền.
Nói là ra ngoài hít thở không khí, nhưng tâm tư hai cô gái hiển nhiên đã ngầm hiểu lẫn. nhau.
"Ngắm mặt trời sao?" Tần Sương cười nói.
Tô Nghênh Hạ gật gật đầu.
"Nó sẽ chiếu ánh nắng bóng người, cũng mang nhiệt độ cao từ hoang mạc đến cho chúng ta, nhưng mà có lúc nó đại biểu cho hi vọng, đại biểu cho sự sống." Tần Sương cười nói.
"Ngươi đang nói ta và Tam Thiên?" Tô Nghênh Hạ thông minh cỡ nào chứ, thế nào lại không biết ý nghĩa bên trong lời nói của Tần Sương.
"Đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy, bây giờ còn sớm, Tam Thiên cũng vất vả một đêm, ngươi có muốn làm bữa sáng cho hắn ăn hay không?" Tần Sương cười nói.
Tô Nghênh Hạ thở phào một cái, lắc đầu: "Không muốn."
Tần Sương bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ngay khi đang chuẩn bị nói chuyện, Tô Nghênh Hạ mở miệng: "Một đêm đều không nghỉ ngơi thật tốt, thừa dịp chỉ mới bình minh, để hắn nghỉ ngơi một chút đi."
"Ta sẽ làm tốt cơm tối." Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng cười một tiếng, quay người về ụ tàu.
Cuối cùng Tần Sương cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian trong lúc nhàm chán trôi qua rất chậm, nhưng trong giấc ngủ lại qua rất nhanh, trong nháy mắt mặt trời mọc rồi lại lặn, lại một đêm tối tiến đến.
Chẳng qua hôm nay và hôm qua không giống, bởi vì phía trên ụ tàu, Tô Nghênh Hạ sớm đã chuẩn bị tốt thịt rượu, dọn thành một bàn, chờ đợi Hàn Tam Thiên đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.