🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhàn nhạt mùi thơm rất dễ chịu, cộng thêm không gian nhỏ hẹp, hai người gần như tiếp xúc rất gần, Hàn Tam Thiên còn có thể nghe được mùi hương trên người nàng, hai mùi hương hòa quyện, không chỉ có không bài xích chút nào, trái lại càng dễ ngửi.
Ngửi thấy trên người mình có máu thối rữa

không sạch, Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng: "Sư tỷ, không cần đem những thứ này đến đây trừ mùi thối."
"Dù sao có câu nói, làm nam nhân không thối làm sao có thể gọi là nam nhân thôi
chứ?"
Nghe Hàn Tam Thiên nói, Tần Sương rõ ràng sững sờ: "Cái gì giúp người trừ thôi? Đây là để xua đuổi muỗi."
"Mặc dù bên trong hoang mạc thì sinh linh gì cũng không có, nhưng lỡ như có vài con vật nhỏ thì sao? Nơi này không thể rộng rãi thoải mái dễ chịu như trên thuyền hoa, thế
nhưng ta cũng không thể để tiểu sư đệ nhà ta ban đêm bị muỗi cắn không ngủ được."
Tần sương vừa nói, vừa cất kỹ hương hun, sau đó lại chỉnh lý đồ vật chỉnh tế cho Hàn Tam Thiên.
"Sư tỷ." Hàn Tam Thiên nhìn qua nàng, khẽ gọi một tiếng.
Tần Sương quay đầu lại, chân thành nói: "Làm sao vậy?"
"Cảm ơn."
"Đúng rồi, sư tử, mặc dù ta không ở trên thuyền hoa, nhưng đêm qua người tìm ta gây phiền phức đào thoát rồi, ta tin tưởng buổi tối hôm nay hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên..."
Nghe Hàn Tam Thiên nói, Tân Sương cười một tiếng: "Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố thật tốt lão bà bảo bối của ngươi, nếu có bất luận tình huống gì bộc phát, ta sẽ ngay lập tức thông tri cho ngươi."
Hàn Tam Thiên
Tần Sương bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu: "Hai người các người, thật là..."
"Nhưng mà yên tâm đi, sư tỷ sẽ không đứng nhìn người ở một mình, Nghênh Hạ nơi đó, ta sẽ nói với nàng một chút."
"Được rồi, đừng nói cảm ơn nữa, sắc trời không còn sớm, ta cũng muốn trở về."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, cảm kích đưa mắt nhìn Tần Sương trở về, đợi sau khi nàng đi, Hàn Tam Thiên thu hồi ánh mắt, sau đó anh chậm rãi khuếch tán thần thức khắp chung quanh...
Buổi tối hôm nay, sẽ có thể bình tĩnh bao lâu đây?
Mang theo sự cảnh giác này, mặc dù Hàn Tam Thiên chậm rãi nằm xuống tấm ván gỗ để nghỉ ngơi, nhưng thần thức vẫn luôn giống như rađa điên cuồng quét mắt thăm dò hết thảy động tính chung quanh.
Chung quanh rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả một con muỗi cũng không thấy, chớ đừng nói chi là cái tên đã chạy trốn kia.
Đêm qua mặc dù hắn đã rời đi, nhưng gần như là chiêm tiện nghi, cho nên, tên ngốc này nhất định sẽ còn tìm cơ hội thay đổi biện pháp đến gây chuyện.
Trong đêm dễ dàng ẩn nấp, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Chỉ là Hàn Tam Thiên đợi đã lâu, có thể một giờ, hai giờ, thậm chí không biết qua bao nhiêu canh giờ, thẳng đến nửa đêm, lúc này giữa không trung, trăng đã rất sáng.
Hàn Tam Thiên đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mê man, nhưng thần thức hoả tốc trải rộng bốn phía một lần nữa, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, mà giương mắt nhìn về thuyền hoa phía trước đang di chuyển, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng an tĩnh, căn bản không giống có chuyện gì phát sinh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.