🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếp nhận cái hộp từ Tô Nhan, ánh mắt Hàn Tam Thiên mới thu hồi, liếc mắt nhìn Tô Nhan, lại nhìn sang Tân Sương, lại suy nghĩ rồi đưa ánh mắt dời về phía Tô Nghênh Hạ ở nơi khác.

Chung quy vẫn là thất vọng gật đầu, một giây sau, Hàn Tam Thiên không còn nói nhảm, vác tấm ván gỗ lên người, quấn vải vào tay, mấy bước liền đi tới biên giới của boong thuyền.
Sau đó, trong sự khiếp sợ của mọi người, Hàn Tam Thiên đột nhiên xoay người một cái nhảy xuống.
Mặc dù ấn tượng về Hàn Tam Thiên của tất cả mọi người đều là tỉnh táo vô cùng, nhưng ai có thể hiểu rõ, ở trong tình yêu thì lý trí. con người sẽ đánh mất một nửa, thậm chí về không, nếu như Hàn Tam Thiên làm ra chuyện bốc đồng gì thì cũng là bình thường.
Nhưng ngay khi ba người vội vàng vọt tới phần đuôi thuyền nhìn xuống, không khỏi trợn mắt hốc mồm...
Ở chỗ đuôi thuyền, không thấy Hàn Tam Thiên rơi thịt nát xương tan, cũng không thấy Hàn Tam Thiên bỏ đi xa, chỉ thấy một sợi dây thừng dắt ở một đầu đuôi thuyền, mà một đầu khác thả xuống buộc vào một đầu tấm gỗ, hình thành một dây treo.
Dây thừng dài ước chừng ngàn mét, kéo tấm ván gỗ, Hàn Tam Thiên đem tấm vải có viết chữ Hàn đè vào trên ván gỗ, xa xa nhìn tới, đã có chút giống một cái thuyền buồm cô độc, lại có chút giống nóc nhà nho nhỏ.
"Tam Thiên hắn đây là..." Tô Nhan sửng
Nhìn qua Hàn Tam Thiên ở trên tấm ván gỗ, ánh mắt Tô Nghênh Hạ phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, mặc dù nàng rõ ràng điều kiện sống trên tấm ván gỗ gian khổ, nhưng tách nhau ra, tránh khỏi người xui xẻo như nàng thì anh sẽ giảm thiểu được chút ít phiền phức.
Bởi vậy, coi như Tần Sương chuẩn bị mở
miệng nói Tô Nghênh Hạ đi khuyên Hàn Tam Thiên đi lên thuyền hoa, Tô Nghênh Hạ lại miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, xoay người đi về gian phòng của mình.
Tần Sương và Tô Nhan nhìn nhau liếc mắt một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Tam Thiên ở phía trên tấm ván gỗ mặc dù không gian hơi nhỏ, nhưng có "vải bạt" che chắn ánh nắng độc ác, lại có mấy viên ngọc bằng châu cỡ nhỏ duy trì nhiệt độ, cũng coi như miễn cưỡng vẫn có thể ở lại.
Phiền não duy nhất chính là sa mạc cũng không phải vô cùng bằng phẳng, chập trùng lên xuống khiến cho tấm ván gỗ cũng theo đó chợt cao chợt thấp, cho dù Hàn Tam Thiên có mười phần định lực, nhưng vẫn không tránh khỏi bị đung đưa thất điện bát đảo.
Nhưng vì để cho Tô Nghênh Hạ không rời đi, Hàn Tam Thiên hết thảy đều có thể chịu được.
Giữa trưa và buổi chiều, Tần sương đưa một chút đồ ăn cho anh, lúc anh ăn thì nàng cũng sẽ không rời đi, trái lại luôn luôn từ trên thuyền làm một vài thứ, hoặc là giúp anh làm chắc "vải bạt" một chút, hoặc là đặt thêm một vài đồ vật nhẹ lên trên tấm ván gỗ, để Hàn Tam Thiên dễ chịu một chút.
Sau khi ăn cơm tối, bên trong hoang mạc không còn mặt trời thiêu đốt, nhưng nhiệt độ lại trở nên vô cùng cao, Tần Sương cầm hoa quả giải nóng đếnlại mang thêm vài viên ngọc bằng châu, giống như là một thế
tử hiền lành, lại giống tiểu nữ nhân bên trong tình yêu cuồng nhiệt, vì trượng phu của mình, vì người yêu của mình thu thập xử lý hết thảy.
Buồn cười nhất chính là Tần Sương còn điểm cho Hàn Tam Thiên một chút hương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.