🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn Tô Nghênh Hạ hai mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu, nội tâm Hàn Tam Thiên làm sao có thể dễ chịu chứ?
Anh thực tế không rõ tại sao Tô Nghênh Hạ lại như thế? Chẳng lẽ là nàng thật sự triệt để chán ghét loại cuộc sống của anh với nàng rồi sao?

Có lẽ, đây là đáp án cuối cùng.
Có lẽ nàng vẫn yêu anh, cho nên nàng vẫn sẽ lo lắng anh, nhưng yêu một người cũng không có nghĩa là muốn cùng hắn trải qua thời gian lo lắng sợ hãi.
Không cần phải nhiều lời nữa, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đi trở lại, nâng đỡ Tô Nghênh Hạ lên, rồi mới giữ im lặng mang nàng về phía trên thuyền hoa.
Đám người còn chưa kịp nhiều lời, Hàn Tam Thiên đã một mình tiến vào trong khoang thuyền.
Tần sương và Tô Nhan thấy thế, trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy vội vàng, nhưng quay mắt nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, lại cũng không biết nên khuyên răn như thế nào, chuyện của vợ chồng bọn họ, ai đúng ai sai, người ngoài sao có thể nhúng
tay?
Điều duy nhất bọn họ có thể làm là chỉ có thể ôn nhu trách cứ Tô Nghênh Hạ tại sao lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này, nhưng lời nói lại không thể quá mức, để tránh lại kích thích đến Tô Nghênh Hạ, dù sao nàng vừa mới làm ra chuyện xuống thuyền.
Tô Nhan liếc mắt nhìn Lục Châu, mặc dù không nói chuyện, nhưng hiển nhiên ánh mắt đã nói rõ hết thảy, Lục Châu cũng ngầm hiểu, bước nhanh xuống tầng dưới cùng của thuyền hoa, căn dặn kỹ càng quy củ của thuyền hoa, nếu như không có mệnh lệnh của Tô Nhan hoặc là Hàn Tam Thiên, thuyền hoa cẩm chỉ dừng lại.
Hàn Tam Thiên nhấc bút lên, viết hàng chữ thật to lên vải, sau đó cuộn vải lại, lại tiến vào bên trong khoang tàu phía dưới.
Không bao lâu, thời điểm Hàn Tam Thiên trở ra, trong tay cầm một tấm ván gỗ dài ước chừng hai mét, anh cầm tấm vải dài lên, đi đến trước mặt Tô Nhan: "Tô tiểu thư, làm phiền người một chuyện."
Tô Nhan rõ ràng sững sờ, không biết Hàn. Tam Thiên muốn làm cái gì, nhưng nàng vẫn gật đầu: "Tam Thiên, người muốn ta giúp ngươi cái gì?"
"Ta mượn tiểu ngọc bằng châu bên trên thuyền hoa dùng một lát."
Mặc dù không biết Hàn Tam Thiên muốn làm gì, nhưng thuyền hoa này vốn chính là do nhà họ Phương chế tạo cho Hàn Tam Thiên, anh muốn bất kỳ vật gì trên thuyền này đó cũng là nên.
"Ta đi lấy cho ngươi." Tô Nhan gật gật đầu, hướng về phía bên trong khoang tàu đi đến.
Hàn Tam Thiên phân phó một câu: “Một hai viên là được."
Tần Sương nhìn qua Tô Nhan rời đi, lúc này
một bên vịn Tô Nghênh Hạ, một bên nhịn không được nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên, người muốn làm gì?"
Ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn xa xa, vẫn chưa đáp lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không nhìn về phía bên này.
Tần Sương cấp bách không chịu được, buồn bực nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, hiển nhiên, Tần Sương biết, Hàn Tam Thiên chỉ sợ là tức giận Tô Nghênh Hạ, cởi chuông phải do người buộc chuông.
Nhưng Tô Nghênh Hạ cảm nhận được ánh mắt Tần Sương, lại chưa có bất kỳ hành
động gì, trái lại lựa chọn trốn tránh chuyển ánh mắt qua một bên.
Tần Sương im lặng tới cực điểm, cãi nhau trong tình yêu chính là nhăn nhăn nhó nhó như thế.
Nhưng ngay khi Tần Sương im lặng vạn phần, lúc này, Tô Nhan cũng đã dùng hộp chứa mấy viên tiểu ngọc bằng châu một lần. nữa đi trở về.
Nhẹ nhàng đưa cái hộp tới trước mặt Hàn Tam Thiên, Tô Nhan nhẹ giọng mà nói: "Tam Thiên, cho ngươi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.