🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tô Nghênh Hạ." Hàn Tam Thiên rơi vào phía sau nàng, nhìn qua bóng lưng của nàng, nhịn không được có chút phẫn nộ lớn. tiếng hô to.
Nghe tới âm thanh của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ hơi sững sờ, lập tức tăng tốc cước bộ của mình.

Hàn Tam Thiên khẽ cắn hàm răng, mấy bước đuổi kịp Tô Nghênh Hạ, một phát bắt
được tay của nàng, kéo nàng đến trước mặt mình, nhìn qua gương mặt Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên lo lắng mà nói: "Em điên rồi sao? Tự mình xuống thuyền?"
"Em muốn đi đâu?"
"Hoang mạc chi địa kéo dài vạn dặm, em có thể đi đâu?"
Nhìn Hàn Tam Thiên lo lắng cho mình, trong giọng nói trách cứ lại xen lẫn quan tâm, Tô Nghênh Hạ có chút trầm mặc, chỉ đi không bao xa, lại bởi vì nhiệt độ quá cao, mà cả người đổ mồ hôi lâm ly, nàng có chút cúi thấp đầu: "Em... em cũng không biết, em
chỉ nghĩ.."
"Nếu như em không muốn cùng anh ngồi trên một con thuyền, không cần như thế, anh đi là được." Hàn Tam Thiên nói xong, quay người liền muốn rời khỏi.
Tô Nghênh Hạ vội vàng một phát bắt được tay Hàn Tam Thiên, đổi mạng lắc đầu: "Không có thuyền hoa bảo hộ, anh sẽ bị nóng chết, chết khát, phơi chết bên trong hoang mạc."
"Ngay cả Tô Nghênh Hạ em còn không sợ? Hàn Tam Thiên anh sẽ sợ sao? Dù sao thì tu vị của anh vẫn cao hơn em, nếu như em có
thể, tại sao anh lại không thể?" Hàn Tam Thiên trở lại chất vấn, đưa tay lên liền đẩy tay Tô Nghênh Hạ ra.
Tô Nghênh Hạ nhanh chóng nắm chặt tay Hàn Tam Thiên, khẩn trương hướng về phía Hàn Tam Thiên liều mình lắc đầu, nước mắt cũng có chút đảo quanh trong hốc mắt.
"Không, không thể.."
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên một cái, thấy Hàn Tam Thiên kiên nhẫn nhìn qua nàng, vẫn chưa thúc giục.
"Không bằng em không muốn sống tự mình. rời đi, đúng không?" Hàn Tam Thiên nhìn qua nàng, trong lúc nhất thời cực kỳ tức giận.
Tô Nghênh Hạ nhẹ gật đầu, tối hôm qua, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đánh nhau ở bên kia, lại nhìn thấy Hàn Tam Thiên vết thương đầy người trở về, thậm chí gần như ngất đi, trong đầu của nàng liền không ngừng vang lên những lời kia của Lục Nhược Tâm.
Thân là thê tử, ngươi mãi mãi cũng sẽ không mang đến điều gì tốt cho Hàn Tam Thiên, mà sẽ chỉ làm cho hắn không ngừng dính dáng đến phiền phức, sinh tử sát vai,
thậm chí cuối cùng có một ngày, gặp gỡ kẻ nào đó ở ngoài kia, từ đây biến thành tro bụi.
Đúng vậy, từ khi gặp nhau ở nhà họ Phương trong Hoang Mạc Chi Thành, so sánh với trước đó, Hàn Tam Thiên trải qua sinh hoạt phú quý nàng có thể thấy được, được tôn sùng là khách quý.
Nhưng từ sau khi gặp nàng thì chính là đại chiến liên tiếp.
Cái này chẳng lẽ vẫn không đủ để chứng minh vấn đề sao?
"Được, vậy người càng nên đi là anh."
Dứt lời, lần này Hàn Tam Thiên trực tiếp hất Tô Nghênh Hạ ra, bước nhanh hướng về phương xa đi đến.
Tô Nghênh Hạ lập tức hoảng hồn, mấy bước muốn đuổi theo, nhưng đất cát trơn trượt, bởi vì sốt ruột quá mức, không đuổi kịp mấy bước, dưới chân liền đột nhiên trượt đi, lảo đảo một cái té ngã trên đất, nhìn qua thân ảnh Hàn Tam Thiên rời đi, nàng chỉ có thể gấp đến độ nước mắt rơi xuống.
Cũng may, lúc này Hàn Tam Thiên tựa hồ cũng phát giác được có chuyện, dừng thân
hình, chậm rãi quay đầu lại...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.