"Lục Châu, thông tri xuống dưới, thuyền hoa khôi phục tốc độ bình thường." Tô Nhan vội vàng phân phó một tiếng.
Lục Châu gật gật đầu, nhanh chóng đi
xuống tầng dưới cùng của thuyền hoa thông tri, Tô Nhan liếc mắt nhìn Tần Sương, lại liếc mắt nhìn Tô Nghênh Hạ: "Trước tiên mang Tam Thiên trở về phòng tĩnh dưỡng."
Nói xong, Tô Nhan không để ý đến thân phận cao quý của mình, cũng mặc kệ trên người Hàn Tam Thiên hôi thối, khoác một cái tay của Hàn Tam Thiên lên trên vai của mình, giúp đỡ Tô Nghênh Hạ cùng nhau đem Hàn Tam Thiên tiến lên tầng hai, đi vào bên trong gian phòng của Tô Nghênh Hạ.
Trong lúc Tô Nghênh Hạ cùng mấy người dìu Hàn Tam Thiên về gian phòng, dần dần vượt qua đêm tối thì sắc trời cũng nghênh.
đón một vòng ánh rạng đông mới giáng lâm.
Hàn Tam Thiên từng mơ hồ mở mắt ra, anh nhìn thấy Tô Nghênh Hạ mỏi mệt ghé vào bên cạnh giường của mình nhẹ nhàng ngủ, Niệm nhi cũng rúc vào bên cạnh mình.
Nhưng khi anh hoàn toàn thanh tỉnh, mở hai mắt ra, trong phòng cũng chỉ có Niệm nhi. tựa sát bên cạnh mình, lại không thấy Tô Nghênh Hạ.
Nhưng vết tích bên giường tựa hồ nói trước đó Tô Nghênh Hạ thật sự đã từng nằm ở đây, anh muốn đứng dậy nhìn kỹ, lại phát ra
tiếng vang, sau đó ba người Tô Nhan và Tần Sương chạy đến.
Ba người kinh hãi khi thấy Hàn Tam Thiên tỉnh rồi, Hàn Tam Thiên cũng mong từ trong ba người tìm được Tô Nghênh Hạ, nhưng kết quả khiến người cực kỳ thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707252/chuong-3109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.