🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe nói như thế, cánh tay đưa về phía trước của Sài lão tiên sinh và Phương Biểu lập tức dừng giữa không trung, hiển nhiên thấy rõ Băng Thần không đồng ý rời đi.
Chuyện này cũng có nghĩa là Băng Thần đã tức giận.

Sài lão tiên sinh nghĩ đến đây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phương Biểu, tay chỉ vào cái mũi Phương Biểu, tức giận quả
thực nói không ra lời: "Ngươi. Ngươi. Ngươi."
Phương Biểu cũng rất phiền muộn, trong lúc nhất thời kinh ngạc sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Mà gần như đồng thời, cửa thiên lao có chút động tĩnh, đám người giương mắt nhìn lên thì thấy Phương Khôn dẫn theo một số lớn nhân mã bước nhanh chạy tới.
Cho dù Phương Khôn hiểu rõ phụ thân đã biết hắn tự ý giam giữ người trong thiên lao, nhưng lúc này trên mặt hắn vẫn lạnh nhạt vô cùng, đối với hắn mà nói, cái này căn bản
cũng không phải là chuyện gì lớn.
"Phụ thân."
Nhìn thấy con trai ngỗ nghịch trên mặt mang ý cười, hàm răng Phương Biểu bắt đầu chậm rãi cắn chặt...
Phương Khôn mang vẻ đắc ý, thêm nữa trong thiên lao đèn đuốc tương đối tối đen, cho nên lúc này Phương Khôn cũng chưa phát hiện trên mặt Phương Biểu đều là lạnh lùng hận ý, hắn chỉ đang trêu tức liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên nằm trên mặt đất, trong ánh mắt còn mang theo từng tia từng tia khiêu khích lạnh lùng.
Giống như hắn đang nói cho Hàn Tam Thiên biết, cho dù cha hắn đến thì cũng không phải là lý do có thể bảo đảm mạng sống cho Hàn Tam Thiên.
Lại nhìn vết tích đánh nhau kịch liệt chung quanh một chút, vẻ đắc ý trên mặt Phương
Khôn càng không thể che giấu, nghĩ đến tên ngốc này đã bị kẻ giết chóc hành hạ mấy lần rồi.
Nhưng điều khiến cho hắn càng vui vẻ hơn chính là Hàn Tam Thiên chịu khuất nhục lớn như thế nhưng vẫn còn sống.
Nếu tìm được Bằng Thần, hừ, thì hết thảy mọi chuyện sẽ phát triển đúng theo những gì hắn suy tính.
Nhưng điều hắn không nghĩ đến chính là lúc này Phương Biểu đã sớm cắn chặt hàm răng, lửa giận bừng bừng.
Nếu như nói trước kia Phương Khôn là sự kiêu ngạo lớn nhất trong nhân sinh của Phương Biểu hắn, như vậy hiện tại, Phương Biểu thậm chí cảm thấy sinh một cái trứng còn tốt hơn là sinh ra một thằng con trai ngỗ nghịch như thế này.
"Người này là do người bắt?" Kiềm nén lửa giận, Phương Biểu hỏi.
Hắn không hề hiểu hàm ý của phụ thân. mình một chút nào, Phường Khôn ngược lại đáp tự nhiên: "Đúng vậy."
+
"Ngươi dựa vào đâu mà bắt người?"
"Tiểu tử này trước mặt mọi người đùa giỡn phụ nữ, tất nhiên là phải bắt." Phương Khôn nói.
"Trong lúc đó có phải là có hiểu lầm gì không?" Cho dù đang nổi giận, nhưng dù sao cũng là con của mình, Phương Biểu vẫn không từ bỏ cơ hội cuối cùng nhất, muốn vẽ đường cho con của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.