🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi tớ gật gật đầu, nhanh chóng lui xuống.
Phương Biểu nhìn vào trong thiên lao thật lâu, do dự một chút, rồi mới miễn cưỡng ổn định thân hình, chậm rãi đứng dậy, thở dài. một hơi, để cho tôi tớ đỡ lấy mình, tranh thủ thời gian đi vào phía bên trong thiên lao.

Thiên lao tĩnh mịch, mùi thối xông vào mũi, một đám người gần như mới vừa đi vào cũng đã khó chịu nhịn không được che mũi.
Khi một đoàn người dò xét đi đến, qua chỗ
góc cua trông thấy phòng hành hình thì không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Phòng hành hình bởi vì thụ lực cho nên phát sinh vặn vẹo vô cùng nghiêm trọng, đồng thời gần như nói rõ nơi này đã từng phát sinh qua chuyện tàn nhẫn bạo lực như thế nào.
Đột nhiên, khóe miệng Phương Biểu giật một cái, trên mặt có mỉm cười nhè nhẹ.
Nhưng đây cũng không phải là nụ cười vui vẻ, mà là nụ cười tự giễu.
"Bằng Thần..." Sài lão tiên sinh không lo được những chuyện kia, cuống quít vội vàng hô to trong thiên lao.
Bên trong phòng giam trống vắng, không có bất kỳ hồi âm nào, chỉ có vẻn vẹn tiếng vang từ giọng nói của Sài lão tiên sinh.
Sai lão tiên sinh chết tâm một nửa, nhìn bốn phía rồi cất bước, vội vàng đi sâu vào bên trong thiên lao.
Đột nhiên, khi hắn đi ngang qua phòng giam của Hàn Tam Thiên, Sài lão tiên sinh đột nhiên đứng thẳng.
"Bằng Thần?"
Nghe xong âm thanh phía trước, Phương Biểu bên này cũng mở trừng hai mắt, tranh thủ thời gian vội vàng mang theo người đuổi đến.
Vừa tới trước cửa, nhìn thấy Hàn Tam Thiên nằm ở bên trong, cả người Phương Biểu nhất thời xả được cơn giận, còn tốt, vẫn còn tốt.
"Bằng Thần của ta ơi, ngài... ngài... ta gọi ngài, vì sao ngài không đáp chứ?" Sài Vinh vừa nói, vừa tranh thủ thời gian chui vào trong phòng giam, muốn nâng đỡ Hàn Tam Thiên lên.
"Một người đã vào tù ngôi, nếu là tiếng kêu tù nhân ta cũng có thể đáp, nhưng kêu là cái gì thần thì sao ta dám đáp?"
"Có từng thấy vị thần nào phải ngồi thiên lao chưa?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều thầm nghĩ trong lòng một tiếng hỏng bét, Sài lão tiên sinh xấu hổ cười một tiếng: "Hiểu lầm, là hiểu lầm."
"Đúng vậy, Băng Thần, là hiểu lầm."
"Ngài. .. ngài sao có thể là tù nhân chứ? Người đâu, còn thất thần làm cái gì, nhanh hầu hạ Băng Thần." Phương Biểu cũng vội vàng cười làm lành nói.
Mấy người tôi tớ nhu thuận gật đầu, chỉ là vừa tới cửa, Hàn Tam Thiên lại khoát tay áo: "Không cần, ngồi tù thì phải ra dáng ngồi tù, sao lại cần người hầu hạ?"
"Bằng Thần hay thích nói giỡn, đây làm sao là nơi có thể để ngài ở chứ?" Nói xong, Phương Biểu tự mình tiến vào bên trong phòng giam, muốn hợp lực với Sài lão tiên sinh nâng Hàn Tam Thiên dậy.
"Mặc dù ta không phải là thần gì cả, nhưng tối thiểu cũng là một người đường đường chính chính, hai vị đây là muốn ta vượt ngục sao?" Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.