Nhưng trong mắt Phương Khôn đang đắc ý, không chỉ không mảy may để tâm phụ thân mình ra sức tính toán, ngược lại hiểu thành Hàn Tam Thiên nhất định đã nói gì đó trước mặt phụ thân, cho nên phụ thân muốn điều tra rõ ràng.
"Nào có hiểu lầm gì, việc này nhân chứng vật chứng đều có." Phương Khôn nói.
"Nếu nhân chứng vật chứng đều có, vậy người lập tức lấy ra cho ta." Thấy tên ngu xuẩn không hiểu được chút đạo lý nào như vậy, Phương Biểu cũng hơi hơi giận nói.
Nghe nói như thế, Phương Khôn nhướng mày: "Không phải chứ phụ thân? Ý của ngươi là, người tình nguyện tin tưởng tiểu tử thúi này, cũng không nguyện ý tin tưởng con trai ruột của mình sao?"
Con trai ruột?
Không đề cập tới còn tốt, càng nhắc thì Phương Biểu lại càng tức giận, hiện tại lão tử cũng hận không thể thoát ly quan hệ phụ tử với người, người còn dám nói con trai ruột või ta?
Con mẹ nó người quả thực là một nghịch tử mà.
"Ta chỉ tin tưởng sự thật." Phương Biểu tức giận nói.
"Phụ thân người nói không sai, nếu người có chứng cứ thì mang ra đây." Sài Vinh cũng nghiêm nghị lạnh giọng mà nói.
"Sư phụ, ngay cả lão nhân gia ngài..." Phương Khôn sững sờ, hoàn toàn ngốc ngay tại chỗ.
Đây là tình huống gì đây?
"Sư phụ?" Sài lão tiên sinh lạnh giọng cười một tiếng, khinh thường mà nói: "Phương công tử chớ gọi bậy, Sài mỗ là người thong dong nhàn nhã cả một đời, lẻ loi một mình sớm đã quen, tuyệt đối không có ý định dẫn theo người thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707170/chuong-3027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.