🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng mắt anh cũng chỉ mới hơi hơi mở ra, khóe miệng còn treo lên một nụ cười nhè nhę.

Thành thật mà nói, Hàn Tam Thiên thực sự rất muốn nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, nhưng chẳng hiểu vì sao sau khi anh mới chỉ bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi tầm năm phút, vậy mà tên tiểu tử Xuyên Sơn Giáp kia. đã đi tới đi lui hàng trăm lần.
Tiếng bước chân rầm rập thì cũng đành thôi, nhưng tên tiểu tử này cứ đi tới đi lui khiến cho ánh sáng cứ lúc có lúc không chiếu vào mắt Hàn Tam Thiên. Đây cũng chính là lý do tại sao một người tốt tính như
Hàn Tam Thiên vẫn luôn chịu đựng, nếu như đổi thành người khác, sợ rằng đã sớm đánh cho tên tiểu tử này một trận rồi.
“Ngươi đã đi xong chưa vậy?" Hàn Tam Thiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ông trời của ta ơi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh dậy rồi. Nào, gia, để ta đỡ ngài dậy". Xuyên Sơn Giáp vừa nói vừa ân cần đỡ Hàn Tam Thiên dậy giống như một tên tiểu thái giám.
“Được rồi, ta vẫn còn chưa già đến mức đó, ta có thể tự mình dậy được." Hàn Tam Thiên trợn mắt xem thường, lắc lắc đầu rồi đứng
“Ngài dậy được thì tốt, he he." Xuyên Sơn Giáp cười nói.
“Có thể không dậy được sao? Nếu mà còn không dậy, sợ là người sẽ phải lo ma chay cho ta mất." Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, đứng dậy muốn đi rót nước, Xuyên Sơn Giáp thấy vậy liền nhanh chân đi đến bên bàn, rót ra một chén nước rồi đem tới cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhận lấy chén nước rồi nhấp một ngụm, nói: “Ngươi đói bụng đến mức đó sao?"
“Chết tiệt, người là sắt cơm là thép, ta đã
mấy bữa không được ăn cơm rồi, đương nhiên là đói tới nỗi phát hoảng. Huống. hồ...... he he, bên ngoài náo nhiệt như vậy, sắp náo đến tận trời rồi, nếu không đi xem một chút thì tiếc lắm" Xuyên Sơn Giáp nói một cách đương nhiên.
Hàn Tam Thiên cười cười lắc đầu, anh còn có thể không biết trong đầu tên tiểu tử Xuyên Sơn Giáp này đang nghĩ gì hay sao.
Bên ngoài múa hát tưng bừng, náo nhiệt không thôi, còn có rất nhiều quan to quyền quý, tên tiểu tử này mặc dù không có hứng thú với tiền, nhưng lại không hề có sức
chống cự trước các mỹ nhân.
[ + ]
Muốn đi ra ngoài ăn là giả, đi ngắm phong cảnh giai nhân mới là thật.
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua thời gian, thấy buổi yến tiệc đêm nay hẳn là đã bắt đầu được một lúc rồi, bây giờ ra đó cũng sẽ không gây ra náo nhiệt gì, vì vậy liền dứt khoát gật đầu: “Được rồi, chúng ta ra đó đi."
Hàn Tam Thiên nói dứt câu mới ngồi hẳn dậy, còn Xuyên Sơn Giáp đã trực tiếp xông về phía cửa với tốc độ ánh sáng, vội vàng đẩy cửa ra, sau đó bày ra tư thế mới giống như một nô tài.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ không thôi, cũng không nói thêm gì, đứng dậy mang theo tên tiểu tử này chậm rãi đi về phía đại sảnh.
Dọc theo đường đi, bên trong hậu viện gần như là không có người, hầu hết đều đã tới đại sảnh tham gia buổi yến tiệc, mà tôi tớ cùng các nô tì đương nhiên cũng bị điều tới đại sảnh để hỗ trợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.