🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Nhan Nhi, Nhan Nhi, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp."

Người mới chỉ đi tới giữa bậc thang, lão giả phía dưới đã cười không khép được miệng, liên tục nhiệt tình chào hỏi.
Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Tô Nhan và nhà họ Phương quả thực không giống tầm thường.
Nhìn thấy Tô Nhan đã đi xuống, lão giả vội vàng nhiệt tình qua đón.
“Nhan Nhi bái kiến Chu gia gia”
Xuống cầu thang, Tô Nhan khẽ khom người hành lễ.
“Lục Châu bái kiến Chu gia gia" Lục Châu cũng lễ phép nói.
“Tốt tốt tốt, quả thực là cô nương qua 18 tuổi liền thay đổi, mới có hơn một năm. không gặp thôi mà ta đã cảm thấy các ngươi còn xinh đẹp hơn trước nữa rồi. Chà, nếu như lão phu trẻ ra 100 tuổi, vậy thì nhất định cũng sẽ đứng trong hàng ngũ các vị công tử theo đuổi các ngươi đấy." Lão giả cười ha ha nói.
“Chu gia gia, ông thật là biết nói đùa." Tô Nhan mỉm cười bất đắc dĩ.
“Này đâu phải là nói giỡn, trong sa mạc của chúng ta, ai mà không biết Tô gia có hai đại mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ cơ chứ. Phải rồi, hai vị này là..." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của lão giải cũng đặt lên người Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp.
Sa mạc tuy rộng lớn nhưng lại nằm ở vị trí đặc thù, cho nên những người sống xung quanh hoặc là những người đến tham dự hôn lễ lần này ông ta gần như đều quen mặt, chỉ có duy nhất hai người này...
Ông ta chưa từng gặp bao giờ.
“Đây là hai người bạn của ta, Xuyên Sơn Giáp và Hoàng Sa Quái." Tô Nhan cười đáp.
“Mặc dù một người có diện mạo hơi kỳ quái nhưng người còn lại kia rất anh tuấn tiêu sái, không tồi."
Chu lão tiên sinh mỉm cười, khẽ gật đầu với hai người Hàn Tam Thiên như chào hỏi, sau đó ông ta lại nhìn về phía hai người Tô Nhan rồi nói tiếp: “Phải rồi, ta nghe nói lộ trình thuyền hoa đi từ phía nam của Tô gia cũng không nhàn rỗi, còn tổ chức đại hội uống rượu ngâm thơ gì gì đó để tuyển chọn lang quân như ý, thu hút sự tham gia của không ít các vị công tử thiếu gia, thế nào rồi, đã chọn được ai chưa? Lục Châu, người trong lòng của ngươi đâu?"
Nói xong, ông ta vừa như cố ý vừa như vô tình quét mắt về phía Xuyên Sơn Giáp.
Mặc dù Lục Châu cũng là một mỹ nhân của nhà họ Tô, xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng phải xem xem là so với ai, nếu là so với tiểu thư Tô Nhan thì rõ ràng là kém hơn một chút.
Không phải nàng không đủ mạnh, mà thực ra là do đối phương quá mạnh.
Người đứng đầu cuối cùng cũng chỉ có một, nhưng ở đây lại có tới hai người, cho nên Chu lão tiên sinh đương nhiên cho rằng Xuyên Sơn Giáp là người đứng đầu, còn
Hàn Tam Thiên là người trong lòng của Tô Nhan.
“Gia gia đừng nhắc tới nữa, càng nhắc tới lại càng buồn bực" Lục Châu đáp một câu, sau đó im lặng không nói thêm gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.