🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chu lão tiên sinh nhất thời vô cùng kinh ngạc, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới diện mạo của Xuyên Sơn Giáp, cảm thấy câu nói của Lục Châu rất khớp với suy đoán trong lòng
mình, cuối cùng chỉ đành cười đáp: “Được rồi, vậy thì không nói thêm nữa, chúng ta vào thành đi."

Tô Nhan gật gật đầu, sau đó quay lại nhìn
Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cũng gật đầu coi như đáp lại.
Đoàn người chậm rãi hướng về bên trong Thành sa mạc.
Cổng thành rất lớn, cao khoảng vài trăm mét, rộng cũng tầm vài trăm mét, độ dày cũng phải tới hàng chục mét, đủ để thấy bức tường thành này khổng lồ và vững chắc đến mức nào.
Sau khi đi qua bức tường thành, cổng thành phía sau đột nhiên đóng lại, cả Thành sa mạc cũng khẽ rung chuyển, tuy rằng người trong thành không có phản ứng gì nhưng
bên ngoài thành cát vàng cuồn cuộn, tòa thành khổng lồ lại bắt đầu vùi sâu trong cát.
Mà ở bên trong thành lại không có gì bất thường, ngoại trừ một chút rung chuyển lúc ban đầu.
Mặt trời vẫn chói chang như cũ nhưng nhiệt độ lại vô cùng vừa phải, trong thành cũng càng thêm náo nhiệt ồn ào, người bán hàng rong hai bên không ngừng hò hét, trong các quầy chất đầy hàng hóa, rực rỡ muôn màu.
Khách đi đường nhộn nhịp dừng lại nghỉ chân, hoặc mua hàng hoặc hỏi chuyện, hoặc tham quan hoặc tán gẫu, náo nhiệt
không gì sánh bằng, so với sự lạnh lẽo nơi sa mạc hoang vắng bên ngoài, quả thực hoàn toàn là hai thế giới.
“Thật là náo nhiệt." Xuyên Sơn Giáp cười ha ha nhìn về phía đám người đông đúc, không khỏi cảm thán một câu.
“Đại hôn của Phương gia chính là chuyện lớn của toàn sa mạc, đương nhiên tất cả các khách mời đều sẽ tới" Chu lão tiên sinh nói câu này với một vẻ vô cùng đắc ý.
Cho dù là gia tộc lớn hay gia tộc nhỏ, chỉ cần là người vùng này hoặc là khoảng cách tương đối gần thì đều sẽ phải đại diện tới
tham dự, dùng một câu “thời kỳ hoàng kim” để hình dung cũng tuyệt đối không đủ.
Đây chính là sự phô trương của nhà họ Phương, cũng là bộ mặt của gia tộc họ.
Mà đám người Viên công từ lúc này đang cùng với những vị công tử khác dẫn đầu đi Ở phía trước, hắn ta ngước mắt lên nhìn, đột nhiên nhìn thấy được một người quen, sau đó, hắn lại quay đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên đang đi ở phía sau, trong ánh mắt bắt đầu lóe lên một tia vô cùng âm độc.
+
Lúc này, đám người Hàn Tam Thiên đang chậm rãi đi qua khu chợ, sau đó dừng chân trước một phủ đệ.
Hoa Mãn Cư!
“Nhan Nhi, khách khứa từ tất cả các nơi đã đến Thành sa mạc, vì vậy mấy ngày trước phủ của Thành chủ cũng đã chật kín người rồi. Thành chủ đã có lệnh, phàm là khách đến tham gia hôn lễ đều có thể vào ở miễn phí trong tất cả các tửu lâu khách điểm của thành, vì vậy tửu lâu khách điếm nào cũng đầy ắp người cả.”
“Hoa Mãn Cư này vốn là biệt uyển của
Thành chủ, là đặc biệt lưu lại cho các người"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.