Chu lão tiên sinh nhất thời vô cùng kinh ngạc, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới diện mạo của Xuyên Sơn Giáp, cảm thấy câu nói của Lục Châu rất khớp với suy đoán trong lòng
mình, cuối cùng chỉ đành cười đáp: “Được rồi, vậy thì không nói thêm nữa, chúng ta vào thành đi."
Tô Nhan gật gật đầu, sau đó quay lại nhìn
Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cũng gật đầu coi như đáp lại.
Đoàn người chậm rãi hướng về bên trong Thành sa mạc.
Cổng thành rất lớn, cao khoảng vài trăm mét, rộng cũng tầm vài trăm mét, độ dày cũng phải tới hàng chục mét, đủ để thấy bức tường thành này khổng lồ và vững chắc đến mức nào.
Sau khi đi qua bức tường thành, cổng thành phía sau đột nhiên đóng lại, cả Thành sa mạc cũng khẽ rung chuyển, tuy rằng người trong thành không có phản ứng gì nhưng
bên ngoài thành cát vàng cuồn cuộn, tòa thành khổng lồ lại bắt đầu vùi sâu trong cát.
Mà ở bên trong thành lại không có gì bất thường, ngoại trừ một chút rung chuyển lúc ban đầu.
Mặt trời vẫn chói chang như cũ nhưng nhiệt độ lại vô cùng vừa phải, trong thành cũng càng thêm náo nhiệt ồn ào, người bán hàng rong hai bên không ngừng hò hét, trong các quầy chất đầy hàng hóa, rực rỡ muôn màu.
Khách đi đường nhộn nhịp dừng lại nghỉ chân, hoặc mua hàng hoặc hỏi chuyện, hoặc tham quan hoặc tán gẫu, náo nhiệt
không gì sánh bằng, so với sự lạnh lẽo nơi sa mạc hoang vắng bên ngoài, quả thực hoàn toàn là hai thế giới.
“Thật là náo nhiệt." Xuyên Sơn Giáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707045/chuong-2902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.