🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thuyền hoa dừng lại, sau đó, thân tàu hơi hạ xuống, một cái thang gỗ cực lớn cũng được mở ra, thẳng tắp đáp xuống mặt đất.

“Chủ quản Phương gia gặp qua các vị công tử thiếu gia." Lão giả cười khẽ, sau đó nhìn về phía Tô Nhan: “Cũng chào mừng Tô tiểu thư đã đến."
“Chư vị, xuống thuyền thôi." Tướng quân hô. lên một tiếng.
Ngay sau đó, các vị công tử lần lượt xếp hàng xuống khỏi thuyền, đám người hầu phía sau bọn họ cũng vội vàng mang theo lễ vật đi cùng. Hầu như vị công tử nào
xuống thuyền cũng đều sẽ đứng hàn huyên với lão giả kia một hồi, sau đó đưa lên một phần lễ vật, đồng thời vui vẻ tiến vào thành theo lời mời của ông ta.
Chẳng mấy chốc, đám công tử trên thuyền đã gần như xuống hết.
“Hàn công tử, chúng ta cùng nhau xuống thuyền đi?" Tô Nhan nhẹ nhàng đi tới, nhẹ giọng nói với Hàn Tam Thiên.
Dù đeo mạng che mặt nhưng đôi mắt xinh đẹp say đắm lòng người của nàng vẫn khiến cho người ta thần hồn điên đảo, ít nhất là tên Xuyên Sơn Giáp kia thực sự
đang chảy nước miếng.
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, lắc lắc đầu: “Cảm ơn Tô tiểu thư có ý tốt, nhưng ta còn có việc quan trọng cần phải làm, nên sẽ không làm phiền tiểu thư nữa".
“Hàn công tử, nếu muốn làm việc gì thì cũng phải có công cụ, nơi này cách cực bắc tận mấy vạn dặm, nếu chỉ dựa vào đôi chân thì cho dù có thể kiên trì cũng phải mất ít nhất vài tháng nữa. Không bằng trước tiên hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, Tô gia chúng tôi có quan hệ cực kỳ thân thiết với Phương gia, đợi sau khi vào Thành sa mạc, tôi sẽ nhờ Phương gia chế tạo cho công tử một
chiếc thuyền hoa khác. Lấy tốc độ của thuyền hoa, chỉ cần 7 ngày là có thể tới nơi, chẳng phải là sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn sao?" Tô Nhan kiên nhẫn nói.
“Mẹ kiếp, người ngay cả tên thật của mình cũng đã nói quách cho người ta từ lúc nào rồi, tiến triển thần tốc quá đi mất." Xuyên Sơn Giáp lẩm bẩm một câu, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà người ta nói cũng có lý, vừa đỡ mất công vừa đỡ mất thời gian, tại sao không chứ?"
Hàn Tam Thiên do dự một chút, thấy lời của Tô Nhân quả thực rất có lý, vì vậy anh liền gật đầu: “Nếu đã như vậy thì ta đành làm phiền Tô tiểu thư"
“Hàn công tử khách khí quá rồi." Tô Nhan cười khẽ, sau đó bày ra tư thế mời.
Hàn Tam Thiên khẽ lắc đầu, trả lại một cái lễ, đưa tay mời nàng đi trước.
Tô Nhan cũng không từ chối nữa, dẫn theo Lục Châu và vài nữ hầu bước xuống bậc thang, sau đó chậm rãi đi xuống.
“Cái đệt, nàng đã biết tên thật của người rồi, lại còn đối xử tốt với người như vậy. Ông đây vẫn luôn không tin là tối hôm qua hai
-
người không xảy ra chuyện gì, quả nhiên là vô cùng tinh mắt mà. Chẳng trách người chướng mắt cô gái váy xanh và Tiểu Tiên Nhi, mặc dù cô gái này dùng mạng che mặt, nhưng vừa nhìn một cái đã biết nàng là một đại mỹ nhân vô cùng hăng hái." Xuyên Sơn. Giáp nhẹ giọng nói.
Hàn Tam Thiên cho Xuyên Sơn Giáp một cái liếc mắt, cũng lười để ý tới hắn ta, chỉ nhấc chân đi theo đám người Tô Nhan đi xuống khỏi thuyền...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.