Chương trước
Chương sau
Hiện trường rộ lên.

”: 1214 Trong đôi mắt vô số người tràn ngập khó mà tin…

“Người nọ là Thiên Kiêu?”

Người nhà họ Hứa kinh hãi kêu lên.



“Đại Ưng! Cậu làm gì thế? Cho dù cậu ta là Thiên Kiêu, cậu có gì phải sợ? Không phải là cậu nói cậu có thực lực đối đầu với Thiên Kiêu sao?” Ông Quang không vui khi thấy hành động của Đại Ưng, hừ lạnh một tiếng nói.

Nhưng mà Đại Ưng run rẩy, run giọng nói: “Ông Quang, vị này là… top 10 Thiên Kiêu đấy!”

Ông Quang vừa nghe thấy thế, sợ tới mức chén trà không cầm chắc, choang một tiếng rơi vỡ trên đất.





“Thiên Kiêu… Top mười?”

“Thiên Kiêu top 10? Làm sao có thể?

Đại… Đại Ưng, chắc chắn là cậu lầm rồi!

Chắc chắn là lầm rồi!” Ông Quang không quan tâm nước trà nóng bỏng đổ lên người, đứng bật dậy, đôi mắt trợn to hỏi.

“Thiên Kiêu top mười? Đại Ưng, anh đang đùa giỡn gì thế? Đó là nhân vật như thần mà “Cao nhân mức độ đó, sao có thể tùy tiện xuất hiện trước mặt tôi?”

“Chắc chắn là anh nhận sai rồi!”

Người bên cạnh ông Quang nhao nhao nói, vẻ mặt người nào cũng không thể tiếp nhận.

Dù sao người có cấp bậc như vậy sao dễ dàng xuất hiện, càng không thể xuất hiện ở nơi như thế này.

Nhưng mà vẻ mặt Đại Ưng kiên định.

“Không nhầm được! Ông Quang, lúc trước tôi từng thấy tư thế oai hùng của vị Thiên Kiêu này, nhưng mà lúc trước cậu ấy không ăn mặc như thế, cho nên trong nháy mắt không nhận ra, khi thấy ngoại phóng chân khí, tôi mới có thể chắc chắn vị này là Thiên Kiêu đứng thứ chín trong bảng Thiên Kiêu! Bạch Thiếu Quân!”



“Cái gì? Bạch… Bạch Thiếu Quân?”



“Cậu ta… Sao cậu ta lại tới đây?”



Mọi người vô cùng kinh hãi, toàn bộ đều mở to mắt nhìn người nọ.



“Đại Ưng, thật sự là Bạch Thiếu Quân sao?” Ông Quang lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, vội vàng nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.



“Tuyệt đối không sai được!” Đại Ưng nói chắc như đỉnh đóng cột.



Sắc mặt ông Quang không ngừng thay đổi, một lúc lâu sau, ông ta đứng bật dậy nghiêm túc đi qua, ôm quyền nói với Bạch Thiếu Quân: “Lôi Minh Quang bái kiến Thiên Kiêu Bạch Thiếu Quân! Lúc trước không biết thân phận Thiên Kiêu, thất lễ nhiều rồi, mong Thiên Kiêu thông cảm!”



“Ông là ai?” Bạch Thiếu Quân nhìn ông Quang một cái hỏi.



“Tại hạ là Lôi Minh Quang.” Ông Quang vội vàng nở nụ cười.



“Chưa từng nghe nói tới, cũng không có hứng thú, những người này đều là người của ‘.}: 340 ông sao?” Bạch Thiếu Quân liếc nhìn đám Đại Ưng, hỏi.



“Đúng vậy.”



“Các người tới đây làm gì?” Bạch Thiếu Quân lạnh nhạt hỏi.



“Chuyện này…”



Ông Quang không biết Bạch Thiếu Quân tới đây có mục đích gì, suy nghĩ một lát, chỉ có thể nói: “Chúng tôi… Chúng tôi chỉ tới bàn chút chuyện với người nhà họ Hứa, không có ý gì khác, không có ý gì khác.”



“Một khi đã như vậy, dẫn theo người của ông cút đi, tôi không muốn làm bẩn tay mình.” Bạch Thiếu Quân lạnh lùng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.