Chương trước
Chương sau
“Được! Được! Chúng tôi sẽ cút ngay! Cút ngay đây!”

Ông Quang vội vàng gật đầu.

Ông ta không dám đối nghịch với Bạch Thiếu Quân!

Dù sao Thiên Kiêu top 10, đều là quái vật trong quái vật, không thể trêu chọc vào.

Ông Quang vội vàng suy nghĩ cẩn thận, định dẫn người rời đi.



Nhưng Uông Hiểu Mạn và Lôi Bằng Sơn không cam lòng.

“Ba, làm gì thế? Chẳng lẽ… Cứ đi như vậy sao?” Vẻ mặt Lôi Bằng Sơn không cam lòng, nổi giận đùng đùng nói.

Anh ta có bao giờ chịu bực tức như thế?

“Nhân vật lớn đến đây, ba con không trêu chọc nổi, người ta bảo chúng ta đi, con còn thất thần làm gì?” Ông Quang trầm giọng nói.





“Vậy… Cục tức này con nuốt trôi được sao?” Lôi Bằng Sơn tức giận nói.

“Ông Quang, hay là kéo Lâm Dương kia ra, chúng ta ra ngoài giải quyết, thế nào? Lâm Dương chỉ là vai phụ, nhân vật lớn kia sẽ không để ý tới anh ta! Lần này chúng ta chỉ nhằm vào tên phế vật Lâm Dương! Không thể để anh ta ra oai được!” Uông Hiểu Mạn vội hỏi.

“Nói rất đúng, ba, kéo tên họ Lâm kia ra ngoài cho con, con muốn đích thân thu thập anh ta! Nếu không thì con không nuốt trôi được cục tức này!” Lôi Bằng Sơn cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chuyện này… Được rồi!” Ông Quang suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu đồng ý rồi.

Chỉ là một tên Lâm Dương, hẳn là không lọt vào pháp nhãn của nhân vật lớn này đâu?

Đám Đại Ưng lập tức đi về phía Lâm Dương.

“Tên nhóc, đi theo chúng tôi!”

“ NI s0 Đại Ưng lạnh nhạt nói, một tay không khách sáo chạm vào Lâm Dương.

Nhưng tay anh ta vừa mới chạm vào vai Lâm Dương.

Răng rắc!

Một con dao lập tức chém tới, lưỡi dao sắc bén cắt tay Đại Ưng xuống.

“ÁI” Đại Ưng ôm tay đứt phát ra tiếng kêu thê lương, người liên tục lùi về sau.

Mấy người còn lại cũng hoảng sợ tới mức da đầu run lên.



“Đại Ưng!”



“Chuyện này… Chuyện này là sao đây?”



Đám ông Quang vô cùng sợ hãi, không biết phải làm sao.



“Là ai cho các người động vào anh ta?”



Chỉ thấy Bạch Thiếu Quân lạnh lùng nhìn đám ông Quang, rét lạnh hỏi.



“Thiên Kiêu Bạch Thiếu Quân, chuyện này… Người nọ là?” Ông Quang sợ tới mức gương mặt tái mét, nói chuyện đều đã không lưu loát.



“Tôi tới tìm anh ta! Vậy mà các người dám động vào anh ta?”



Bạch Thiếu Quân hừ lạnh nói: “Xem ra các người căn bản không để tôi vào mắt!”



Những lời này vang lên, mọi người rộ lên.



“Cái gì? Nhân vật lớn này tới tìm Lâm Dương?”



“Sao Lâm Dương lại quen nhân vật lớn như thế?”



“Có phải là nghĩ sai rồi không?”



“ }N‡¡ s10 Mọi người bàn tán xôn xao.



Nhưng đám người ông Quang gần như bị dọa điên rồi, ông ta vội vàng quỳ trên đất, liều mạng dập đầu: “Thiên Kiêu Bạch Thiếu Quân, hiểu lầm! Đều là hiểu lầm rồi! Chúng tôi không biết cậu ta là bạn của cậu! Cầu xin Thiên Kiêu Bạch Thiếu Quân tha thứ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.