“Anh muốn hỏi điều gì?”
Lý Triều thở phào một hơi, nếu anh ta đã có giá trị lợi dụng thì Sở Phàm chắc sẽ không gϊếŧ anh ta đâu.
“Mấy ngày này có người lạ nào vào nhà anh rồi bị bố anh bắt lại không?”
Sở Phàm hỏi thẳng.
“Cái gì cơ?”
Lý Triều gãi đầu: “Mấy hôm nay bố tôi có ở đây đâu, trong nhà chỉ có mình tôi thôi, làm sao tôi lại không biết là có người đến được chứ?”
“Bố anh không ở nhà?”
Sở Phàm kinh ngạc, trong lòng có điều suy nghĩ, nếu Lý Ý Đức không ở nhà mấy hôm nay, thì Hoàng Phụng và Vương Quyền mất tích kiểu gì chứ.
Nhóm người bắt cóc chẳng lẽ lại không phải Lý Ý Đức?
“Anh còn câu hỏi nào nữa không?”
Lúc này, Lý Triều lại hỏi.
Sở Phàm nhìn anh ta rồi nói tiếp: “Vậy anh có biết bố anh đi đâu, và đi cùng ai không?”
“Ơ, bố tôi đi đâu liên quan gì đến anh, anh hỏi nhiều vậy làm gì?”, Lý Triều không ngu ngốc, biết chuyện Sở Phàm nghe ngóng tung tích của bố mình chắc chắn là không có gì hay ho.
Nhưng dường như anh ta đã quên mất tình cảnh hiện tại của mình, anh ta làm gì có tư cách mặc cả với Sở Phàm chứ.
Sở Phàm bèn đạp ngã anh ta. Không để anh ta đứng dậy, Sở Phàm đã đặt chân lên ngực anh ta, đè thật mạnh: “Anh tưởng tôi đang thương lượng với anh đấy à? Tôi cho anh một cơ hội nữa, không thì đừng trách tôi ác!”
Nói rồi, Sở Phàm lại tăng thêm sức ở chân.
Lý Triều đau đến mức kêu oai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487958/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.