Sở Phàm và Kiều Bình dừng bước, ánh mắt đổ dồn về phía Kiều An.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ lần trước ở bệnh viện ông ta không tin anh, một mực ngăn anh chữa bệnh.
Bây giờ hai người lại gặp mặt, nói không chừng lại có kết cục gì khó xử đây.
Sở Phàm đang định không để ý đến ông ta thì đột nhiên thấy Kiều An thu lại vẻ mặt lanh lợi, thay vào đó là nụ cười đon đả bước tới.
“Sở thần y, chào mừng cậu đến chơi nhà tôi. Đúng là vinh hạnh cho nhà họ Kiều quá. Cậu mau ngồi đi, tôi sẽ gọi ông chủ ra”.
Thấy Kiều An lật mặt nhanh như vậy mà Sở Phàm không thể nuốt nổi.
Nhưng có vẻ Kiều Bình chẳng ngạc nhiên chút nào, dường như em trai ông ấy như thế này mới là bình thường. Nếu không phải Sở Phàm ý thức được mình không hề mất trí thì chắc anh vô cùng nghi ngờ chuyện xảy ra lúc đó liệu có phải ảo giác hay không.
Sở Phàm được đưa đến ngồi trên hàng ghế sô pha thoải mái trong phòng khách lớn của căn nhà.
Kiều Tuyết cố tình ngồi sát vào Sở Phàm, điều này khiến một người làm bố như Kiều Bình mặt cũng phải biến sắc.
Kiều Tuyết cũng thấy có gì đó sai sai, lập tức đứng dậy, mặt đỏ lựng chạy sang ngồi phía bên kia sô pha, không dám nhìn thẳng mắt bố.
Đúng lúc này thì ông chủ nhà họ Kiều được Kiều An dìu xuống nhà.
“Haha, cậu Sở, cuối cùng cậu cũng tới nhà tôi chơi rồi. Có thể cậu không biết chứ cả nhà tôi ai cũng mong cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487949/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.