“Sở Phàm, cậu đừng như vậy mà”.
Cô ấy nhẹ nhàng kéo góc áo của Sở Phàm, ý bảo thái độ của anh nên tốt một chút.
Sở Phàm quay lại mỉm cười nhìn Kiều Tuyết, trên mặt lộ ra sự tự tin và chắc chắn, dường như anh không hề lo lắng rằng nhà họ Kiều sẽ không cho Kiều Tuyết cưới vậy.
“Mọi người lùi lại, để tôi dạy dỗ thằng nhóc này đã!”
Lúc này, Kiều An bước lên trước, hơi tỏa ra một chút nội lực, rõ ràng là muốn ra tay dạy dỗ Sở Phàm một phen, cho Sở Phàm hiểu thế nào là không biết trời cao đất dày.
“Hahaha! Kiều An, mau dừng tay!”
Khi Kiều An chuẩn bị ra tay, tiếng cười sảng khoái của ông Kiều đột ngột vang lên.
“Bố, sao bố lại?”
Kiều An khó hiểu, quay lại hỏi ông Kiều.
Lúc này, ông Kiều đã không còn tức giận nữa mà còn cười rất tươi.
Ông nhìn Sở Phàm, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại nhìn ra được tất cả những chuyện ban nãy tôi bày ra là giả? Cậu không sợ tôi sẽ thật sự không cho phép cậu lấy Kiều Tuyết ư?”
Hả, ông cụ ban nãy chỉ giả vờ thôi ư?
Đám người nhà họ Kiều ngỡ ngàng, đứng đó nhìn nhau.
Bọn họ sớm chiều kè kè bên cạnh ông Kiều, nhưng lại không nhìn ra được ban nãy ông cụ chỉ đang diễn, thế mà Sở Phàm lại đoán được, chẳng trách cậu ta lại nói năng ngông cuồng như vậy, hóa ra là vì chắc chắn rằng ông cụ sẽ đồng ý gả Kiều Tuyết nên mới thế.
Sở Phàm mỉm cười đáp: “Mặc dù ông đã tỏ vẻ rất phẫn nộ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487950/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.