“Có chuyện gì sao?”
Sở Phàm hỏi lại theo phản xạ.
Giang Mậu ở bên cạnh đánh Hàn Nham một cái bạt tai nhẹ, giọng giận dỗi: “Thằng nhóc này, lần này vì chuyện của cậu mà tôi phải chạy vạy khắp nơi đấy, giờ thì hay rồi, có chuyện mà cũng không thèm nói cho tôi nghe nữa chứ”.
Miệng thì nói vậy thôi nhưng Giang Mậu vẫn quay người rời khỏi phòng bệnh, và còn không quên khép cửa lại.
“Anh Phàm, hình như tôi đã đột phá được cảnh giới rồi”.
Hàn Nham ngồi trên giường bệnh vẻ mặt tỏ ra vui mừng.
“Cảnh giới gì cơ?”
Sở Phàm vẫn chưa hiểu vấn đề, anh ngồi luôn xuống giường bệnh để hỏi rõ hơn.
“Anh Phàm, anh đừng nói là anh không hề biết những người học võ có những ranh giới cảnh giới đấy nhé?”
Hàn Nham trợn tròn mắt giống như gặp phải người ngoài hành tinh vậy, anh nhìn Sở Phàm một cách khó tin.
Sở Phàm cười lúng túng nhưng không nói thêm gì nữa.
Anh thực sự không biết người học võ có những phân định ranh giới gì.
Ngày xưa có thể trở thành một người học võ cũng là nhờ anh đã tu luyện theo cuốn sách Thuật Thổ Nạp mà ông nội của Kiều Tuyết đưa cho.
Sau đó bởi vì bận rộn cho nên Sở Phàm cũng không có cơ hội thích hợp để đến gặp ông Kiều hỏi thêm về những chuyện có liên quan đến võ thuật.
Những đối thủ anh gặp phải có người mạnh kẻ yếu, nhưng Sở Phàm đều phân biệt dựa vào nội lực, để nói về bọn họ thuộc cảnh giới nào thì thực sự là anh cũng không nắm rõ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487948/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.