“Sở Phàm, anh!”
Phương Chiến Thiên trợn tròn mắt, nhìn Sở Phàm với ánh mắt không thể tin nổi.
Cậu ấy không thể hiểu được rốt cuộc Sở Phàm lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng mình có thể đỡ được ba chiêu của ông già, vốn cậu ấy muốn khuyên Sở Phàm đừng nên kích động, nhưng bỗng nhiên Sở Phàm lại quay đầu lại nháy mắt với cậu ấy.
Thấy sự bình tĩnh và tự tin trong ánh mắt Sở Phàm, Phương Chiến Thiên chỉ có thể nén lại nỗi lo lâu thấp thỏm.
“Nếu đã sẵn sàng rồi thì tôi ra tay đây!”
Trong mắt ông già hiện ra nét vui vẻ, nghĩ bụng, không động vào Phương Chiến Thiên được thì xử lý Sở Phàm cũng chỉ là việc đơn giản.
Sở Phàm cũng không dám lơ là, vận nội lực lên mức cao nhất, chờ đợi đòn đánh của ông già kia.
Ông già kia liếc Sở Phàm một cái, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, ông ta dồn nội lực ra đầu ngón tay, chớp mắt đã đến trước mặt Sở Phàm, ngón tay găm thẳng vào trước tim Sở Phàm.
“Phụt!”
Sở Phàm ngửa cổ, nôn ra một ngụm máu tươi, cả người như con diều đứt dây rồi văng ra xa, đập vào một cái cây gần đó, lực tấn công vô cùng khủng khϊếp, ngay cả thân cây cũng không đỡ nổi mà gãy làm đôi.
“Sở Phàm!”
Phương Chiến Thiên gào tao, vội vàng chạy tới xem Sở Phàm thế nào.
Ông già kia thấy vậy liền nhíu mày ngờ vực, vừa nãy ông ta chỉ dùng một phần nội lực mà đã đã có sức công phá lớn thế này, không những khiến Sở Phàm bay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487876/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.