Nghe vậy, Sở Phàm gật đầu đồng ý.
Mục tiêu ban đầu của anh là gϊếŧ chết Phùng Thiên Lâm, giờ mục tiêu đã hoàn thành thì đâu còn lí do gì mà dây dưa với ông già này nữa.
Mặc dù lúc ở nhà họ Phương, anh đã rất khí thế, nhưng đó cũng chỉ là tự cổ vũ chính mình mà thôi, chẳng lẽ giờ anh thật sự phải gϊếŧ chết ông già này à?
Nghĩ cái gì vậy trời, về nhà tắm rửa đánh một giấc còn hơn.
“Hừ, hai người đã gϊếŧ Phùng Thiên Lâm, làm tôi thất hứa mà còn muốn bỏ chạy à? Mơ tưởng hơi nhiều rồi đấy?”
Hiện giờ, ông già rõ ràng đã nổi ý muốn gϊếŧ người, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Phương Chiến Thiên thì ông ta lại sững sờ.
“Là ông?!”
Ông già biến sắc, hoảng hốt hét to.
Sở Phàm và Phương Chiến Thiên nhìn nhau, lập tức hiểu được ông già này đã nhìn nhầm Phương Chiến Thiên thành ông Phương tướng quân, xem ra, ông Phương đã để lại một ám ảnh không hề nhẹ trong lòng ông già này.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta đã phản ứng lại rồi cười lớn: “Không thể nào, chắc chắn là tôi nhìn nhầm thôi, Phương Chấn Quốc còn lớn tuổi hơn tôi cơ mà, giờ chắc còn đang nằm liệt giường cơ, sao có thể trẻ tuổi như cậu được?”
“Tôi còn nghe nói chân lão ta dính độc, trở thành một tên vô dụng phải đi xe lăn cơ mà. Chắc chắn là do lão ta hồi trẻ gϊếŧ chóc quá nhiều, nên bây giờ gặp báo ứng đấy!”
“Ông im đi, ông nội tôi cả đời quang minh lỗi lạc, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487875/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.