“Sở Phàm, loại bệnh này hiện ở nước ngoài vẫn chưa có cách chữa trị, nếu như chúng ta có thể chữa khỏi cho ông Phương thì chắc chắn có thể nâng cao vị thế của Trung y trong giới y học”.
“Còn có thể là một cú tát thật mạnh vào những người coi thường Trung y nữa, để cho bọn họ biết thứ mà tổ tiên để lại không phải là thứ mà bọn họ có thể nói vài ba lời là bác bỏ được!”
Liễu Mộc nghiêm túc nói.
Sở Phàm không ngờ, chuyện này lại có liên quan tới vị thế của Trung Tây y, điều này khiến anh hơi bất ngờ.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới anh cả, anh tới đây đơn thuần chỉ là trả nợ ân tình cho Liễu Mộc.
“Sư thúc, vậy chúng ta cần làm gì?”, Sở Phàm hỏi.
Lúc này, những người nhà họ Phương đứng hóng ở đó cũng đi rồi, Phương tướng quân được dìu nằm trên giường.
Lật tấm thảm dày ở trên chân ông ấy ra, Sở Phàm nhìn đôi chân từ phần đùi trở xuống đều đã bị hoại tử, dưới tấm thảm có bọc thảo dược để cản bớt mùi, bây giờ lật tấm thảm ra, một mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Nhưng Sở Phàm cũng chỉ hơi nhíu mày chứ cũng không tỏ thái độ gì.
Điều này khiến ông cụ Phương đang âm thầm quan sát Sở Phàm cũng phải gật đầu công nhận.
Chàng trai này không hề tầm thường!
“Sở Phàm, chắc là cậu cũng đã từng nghe về cách loại bỏ chất độc bằng cách khoét xương nổi tiếng trong lịch sử rồi đúng không?”
Bỗng nhiên giọng nói từ tốn của Liễu Mộc vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487806/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.