“Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức!”, Sở Phàm nghiêm túc nói.
Người nhà họ Phương nghe xong thì cũng thở phào, năng lực của Sở Phàm bọn họ cũng đã nhìn thấy rồi, bây giờ Sở Phàm chịu tới kiểm tra định kỳ cho ông Phương đương nhiên là một chuyện tốt.
“Vậy chúng ta ra ngoài thôi, ông Phương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng”, Liễu Mộc xua tay nói.
Tất cả lập tức rời khỏi phòng, chỉ còn một nhân viên điều dưỡng ở bên cạnh chăm sóc ông cụ.
Tại sảnh, người nhà họ Phương muốn giữ Sở Phàm và Liễu Mộc ở lại ăn cơm, nhưng dường như Liễu Mộc rất vội nên một mực từ chối rồi ra về.
Sở Phàm thì lại không từ chối nổi, chỉ có thể cùng Văn Thủy Nhu ở lại ăn cơm.
“Sở thần y, Phương Chiến Thiên em xin kính anh một ly, cảm ơn anh đã cứu ông nội em!”, cậu thanh niên nhấc ly rượu lên, vô cùng cảm kích nhìn Sở Phàm nói.
Sở Phàm cười rồi khiêm tốn đáp: “Cậu nặng lời rồi, tôi chỉ là tới trợ giúp thôi, phần phẫu thuật chính vẫn là do sư thúc tôi làm”.
Phương Chiến Thiên không nghĩ thế, nói: “Sở thần y đừng khiêm tốn. Có lẽ anh không biết, Liễu thần y cố ý lùi lại thời gian chữa bệnh là để đợi lúc anh rảnh rỗi, có thể nói vai trò của anh trong lần chữa bệnh này là không thể thiếu được!”
“Nào, chúng ta cùng nhau uống thêm ly nữa!”
Nói rồi Phương Chiến Thiên lại nhấc ly rượu lên, Sở Phàm đã bị cậu nhóc này chuốc mấy ly liền, anh thật sự hơi choáng rồi.
Phương Duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487807/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.