Anh nhảy bổ lên giường như chú khỉ, trên mặt còn nở nụ cười gian nữa.
"Cái này giường, thật là thoải mái quá đi."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ lúc ấy sao lại mua chiếc giường to như vậy chứ.
Mua cái nhỏ chút có phải là được nằm gần sát nhau không?
"Vợ ơi."
Cố Uyển Như lấy chăn quấn chặt lấy cả người, căng thẳng đến mức hô hấp có chút nặng nề.
"Lần này anh phải rời đi vài ngày. Em sẽ nhớ anh chứ?"
Thành phố Giang Tư tạm thời không có việc gì, Giang Hải muốn đi núi Lam Lam một chuyến.
Hơn nữa là cùng đi với thánh nữ của Cung Kim Ô.
Hai người có mối quan hệ thế nào cũng đã giải thích rõ ràng, Cố Uyển Như cũng tin tưởng Giang Hải.
Nhưng, trong lòng Cố Uyển Như vẫn có chút không quá thoải mái, bái đường thành thân, theo như khái niệm phong kiến, đó không phải là vợ chồng sao?
Tuy chỉ có danh phận vợ chồng.
Cố Uyển Như trầm mặc, Giang Hải nhích lại gần, từ phía sau chậm rãi ôm lấy cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: "Vợ à, anh đi xa nhớ em thì phải làm sao bây giờ?"
"Em thèm vào mà nhớ anh." Lỗ tai ngứa ngứa, làm trái tim Cố Uyển Như cũng ngứa theo.
Thân thể cứng ngắc, trái tim nhảy thình thịch, rất là căng thẳng.
Nhưng Cố Uyển Như lại không động, cứ như vậy, người nào đó không biết xấu hổ vẫn cứ nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói chuyện thì thầm với cô.
Ngày hôm sau mở mắt ra, hai người đang mặt đối mặt ôm nhau.
Khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158974/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.