Một hồi lâu, Huyền Bảo Khang sợ hãi rụt rè tiến lên, giúp Bạch Hiệu gỡ cái túi trùm trên đầu xuống.
Đỉnh đầu Bạch Hiệu rướm máu, đã bị đánh thành đầu heo.
"Anh Bạch, anh không sao chứ?"
Đỡ Bạch Hiệu đứng dậy, vừa đứng vững, Huyền Bảo Khang đã phải ăn một cái bạt tai.
Anh ta bụm mặt, không thể tin nổi nhìn Bạch Hiệu.
Bạch Hiệu gào rú lên: "Tao bị người ta đánh, mày mù à mà không đến giúp đỡ?"
Huyền Bảo Khang suýt nữa thì bật khóc, nhiều người như vậy, tôi hỗ trợ kiểu gì? Có mà lên cho họ đánh thì có.
Còn nữa, người của anh đánh anh, liên quan gì đến tôi.
"Cút! Mày cút ngay..."
Hai mắt Bạch Hiệu đỏ thẫm, cuồng loạn.
Huyền Bảo Khang nào dám dong dài, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Ra khỏi biệt thự, Huyền Bảo Khang mới kịp phản ứng lại.
Không đúng, ý của Bạch Hiệu không phải tạm thời rời đi, mà là không quan tâm Huyền gia nữa.
Như vậy những thứ đắt đỏ mình tặng, vợ của mình bị anh ta chơi...
Thành ra chơi không rồi?
Vốn là đưa vợ cho Diệp Kinh Lạc chơi, kết quả Diệp gia xong đời.
Sau lại đem Nhạc Thuần tặng cho Bạch Hiệu, còn chơi ngay trước mặt mình nữa.
Bây giờ, Bạch Hiệu bị đánh lại giận chó đánh mèo lên người Huyền Bảo Khang.
Huyền Bảo Khang đột nhiên phát hiện, phàm là người đối đầu cùng Giang Hải, không một ai có kết cục tốt.
Giang Hải, đến cùng là người nào?
Anh ta không hề hay biết gì về Giang Hải.
Huyền gia, thật sự muốn chống đối đến cùng với Giang Hải sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158973/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.