Giang Hải nét mặt nghiêm túc, nhìn về phía bầu trời đêm như mực.
Anh cũng không phải lần đầu tiên đến núi Lam Lam.
Nhưng lần này lại khác, Giang Hải có cảm giác, anh và cái đỉnh kia đó có chút liên hệ kì diệu.
Chính xác hơn là cái thìa đá trên người Giang Hải.
Thời khắc bước vào núi Lam Lam, Giang Hải đã cảm nhận được điều này.
Ngôi sao Quang Luân và thìa đá, đều là đồ của núi Lam Lam.
Còn về công dụng, Giang Hải không biết được.
Giang Hải rất muốn biết, Giang gia ở thành phố Giang Tư, và núi Lam Lam rốt cuộc có mối quan hệ gì.
Tại sao ngôi sao Quang Luân xuất hiện tại Giang gia ở thành phố Giang Tư.
Năm đó, Giang gia bị diệt, lại có câu chuyện gì.
Mặc dù ngôi sao Quang Luân là thánh vật của Tạ gia.
Nhưng Giang Hải trong lòng đầy nghi vấn, hiển nhiên không tùy tiện giao nó cho Tạ gia.
Mấy chục năm trước, Đế vương đời trước lấy được ngôi sao Quang Luân, tại sao thà rằng đưa cho Diệp Liên Hách cũng không trao trả cho Tạ gia.
Đây cũng là một nghi vấn.
Ngày hôm sau, Giang Hải chuẩn bị sẵn sàng hành lý tiến vào núi.
Đi qua rừng cây, vượt qua một hẻm núi.
Mỗi lần đi trên con đường này, Giang Hải đều không nhịn được mà oán thầm.
Tổ tiên của Đế vương thật không biết có trúng tà không, lại để đất kế thừa ở nơi héo lánh ít người đặt chân đến này.
Không xa phía trước, có một khe núi, chính là đích đến của Giang Hải.
Ngồi xuống bên gốc cây, ăn mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158975/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.