Giang Hải nét mặt nghiêm túc, nhìn về phía bầu trời đêm như mực. Anh cũng không phải lần đầu tiên đến núi Lam Lam. Nhưng lần này lại khác, Giang Hải có cảm giác, anh và cái đỉnh kia đó có chút liên hệ kì diệu. Chính xác hơn là cái thìa đá trên người Giang Hải. Thời khắc bước vào núi Lam Lam, Giang Hải đã cảm nhận được điều này. Ngôi sao Quang Luân và thìa đá, đều là đồ của núi Lam Lam. Còn về công dụng, Giang Hải không biết được. Giang Hải rất muốn biết, Giang gia ở thành phố Giang Tư, và núi Lam Lam rốt cuộc có mối quan hệ gì. Tại sao ngôi sao Quang Luân xuất hiện tại Giang gia ở thành phố Giang Tư. Năm đó, Giang gia bị diệt, lại có câu chuyện gì. Mặc dù ngôi sao Quang Luân là thánh vật của Tạ gia. Nhưng Giang Hải trong lòng đầy nghi vấn, hiển nhiên không tùy tiện giao nó cho Tạ gia. Mấy chục năm trước, Đế vương đời trước lấy được ngôi sao Quang Luân, tại sao thà rằng đưa cho Diệp Liên Hách cũng không trao trả cho Tạ gia. Đây cũng là một nghi vấn. Ngày hôm sau, Giang Hải chuẩn bị sẵn sàng hành lý tiến vào núi. Đi qua rừng cây, vượt qua một hẻm núi. Mỗi lần đi trên con đường này, Giang Hải đều không nhịn được mà oán thầm. Tổ tiên của Đế vương thật không biết có trúng tà không, lại để đất kế thừa ở nơi héo lánh ít người đặt chân đến này. Không xa phía trước, có một khe núi, chính là đích đến của Giang Hải. Ngồi xuống bên gốc cây, ăn mấy miếng lương khô, Giang Hải nhíu mày một cái, tai dựng lên. Không xa bên cạnh, lại có tiếng người. Nhưng mà núi Lam Lam là vùng cấm địa thần bí nhất ở phương Đông. Đối với bên ngoài thì nói là khu vực bảo vệ, không có cho phép vào, là ai cũng không thể vào. Giang Hải lặng lẽ đi qua, muốn xem là ai lại có dũng khí lớn vậy, lại có thể tránh được rất nhiều tai mắt của cung Kim Ô đi vào tới đây. Bên trong một rãnh đá, một người da đen hai người da trắng, người ngồi người nằm. Trong đó một người da trắng mặt tím đen, nằm ở đó hôn mê bất tỉnh. Còn hai người khác thì thở hổn hển, bên cạnh họ có một con rắn to bằng cách tay bị chặt thành mấy đoạn. Giang Hải dựa vào một cái cây, châm một điếu thuốc. Cho đến khi khói thuốc bay qua đó, người da đen kia mới thấy Giang Hải trên sườn dốc nhỏ. Người da đen giật mình kêu một tiếng. Lập tức người da trắng kia cảnh giác chìm chằm chằm vào Giang Hải. “Anh là ai?” Người da trắng hỏi. Khóe miệng của Giang Hải nở nụ cười thản nhiên, nhìn chằm chằm vào người bị thương kia: “Tôi là người hái thuốc, bạn của anh sợ là không sống qua ngày mai đâu.” Loại rắn đốm hoa này vô cùng độc, bị con rắn lớn như vậy cắn, đáng nhẽ phải chết ngay lập tức mới đúng. Vậy mà bây giờ, người da trắng kia mặc dù còn thở dốc, nhưng cũng thở ra nhiều hít vào ít. Cái chết, chỉ là vấn đề thời gian thôi. “Có thể cứu bạn của tôi không?” Người da trắng ánh mắt nhấp nháy, lộ ra tính toán. Giang Hải nhảy từ trên sườn nhỏ xuống, nghiêm túc xem sắc mặt của người da trắng. Giờ khắc này đã cắn chặt răng, cả người có chút sưng phù lên. Độc đã lan rộng, muốn cứu sống còn khó hơn lên trời. Có điều, Giang Hải lại có cách bảo vệ mạng sống của anh ta. Vấn đề là, tại sao Giang Hải lại phải cứu anh ta. Sờ cằm, Giang Hải: “Vào lúc này nên cho ăn một ít hương liệu mới được.” “Hương liệu gì, anh nói đi….” Người da đen tiến lên trước, mặt nghiêm túc lắng nghe. Giang Hải nói: “Hoa tiêu, đại hồi, tiêu vừng, hành gừng tỏi, nếu như có thể có bạch chỉ, nhục đậu khấu, thìa là, …thì càng tốt.” Lời nói của Giang Hải làm cho ba người kia sững sờ. Người da đen gãi phía sau đầu, không hiểu những đồ đó là thứ gì. Người da trắng kia nhìn là biết thông hiểu phương Đông, nghĩ một hồi, sắc mặt trầm xuống. “Đó không phải là đồ người phương Đông dùng để nấu ăn sao?” Người da trắng lãnh đạm nói: “Những cái đó là thuốc sao?” “Ai bảo không phải là thuốc?” Giang Hải bĩu môi: “Ở phương Đông, không có đồ gì không phải là thuốc, chỉ cần đúng chứng bệnh, đều được.” Người da trắng nhìn sang với người da đen, rồi hỏi: “Anh ta có thể kiên trì bao lâu?” “Nhiều nhất ba tiếng.” Giang Hải lật mí mắt người da trắng kia lên xem, anh ta đã hôn mê sâu. Bây giờ có xẻ anh ta thành tám miếng cũng không tỉnh lại được. Người da đen đứng dậy rời đi, thân hình to lớn uyển chuyển như vượn lớn, nhanh nhẹn khác thường. Giang Hải nheo mắt, ba người này, không phải là người tốt lành gì. Nhìn về hướng khe núi, chẳng lẽ họ đến đây vì cái đỉnh? “Anh có thể cứu sống anh ta không?” Người da trắng phá vỡ im lặng. Giang Hải gật đầu. Người da trắng mừng rỡ, cười nói: “Trừ số thuốc đó ra, còn cần chuẩn bị cái gì?” Giang Hải nhăn mày, chậm rãi hút thuốc: “Cái này còn xem các Anh Huyềnẩn bị bao nhiêu tiền.” “Người bạn phương Đông, anh muốn bao nhiêu tiền?” Người da trắng nói. Giang Hải do dự chốt lát, dập tắt mẩu thuốc lá: “Nếu như nhiều tiền, thì kiếm Kim Ti Nam (một loại gỗ quý đặc trưng ở Phương Đông),cái thứ đó chôn ở dưới đất trên nghìn năm cũng không mục, từng được chuyên dùng để an táng đế vương đó.” “Nếu như không có nhiều tiền vậy, bằng đá, bằng sắt không thì thép gỉ cũng được.” Khuôn mặt Giang Hải mỉm cười ôn hoà, tỏ ra thật thà chất phác. Nhìn về chỗ quần áo bị rách của người da trắng kia, trên cổ anh ta đeo một mặt dây chuyền. Đồng tử Giang Hải co lại, áp chế sát khí trong lòng. Trang sức của người da trắng đang đeo là Hexagram (có dạng ngôi sao sáu cạnh do hai tam giác chống ngược lên nhau). Trong Ấn Độ giáo, Hexagram là thánh vật. Được kế thừa từ một phái Uradia thành phần chỉ gồm phụ nữ. Bọn họ tôn sùng kỹ nữ. Tin rằng thông qua nam nữ kết hợp, nhận được chất dịch của đối phương, phụ nữ có thể dự trữ chất dịch đả thông mỗi bánh xe trung tâm (lớp năng lượng do hệ thống thần kinh trung ương phát ra tại cột sống) cuối cùng chuyển lên đầu, tách nở ra hoa trí tuệ thần linh. Có điều, phái Uradia toàn phụ nữ. Nhưng người da trắng trước mặt lại là đàn ông. Nói như vậy, người da trắng này là người Do Thái. Hexagram cũng là lá chắn của David, còn xưng là dấu ấn của Solomon, dùng để triệu hồi ác ma. Nhưng ít có người biết phái Uradia thuộc Ấn Độ giáo luôn bị người Do Thái lừa dối. Ác ma của người Do Thái mà bọn họ lại cho là thần. Với lại bọn họ đối với loại lừa dối tôn giáo này luôn tin tưởng không nghi ngờ. Ở thời đại nào đó, phái Uradia chính là công cụ giúp vui cho người Do Thái, còn bọn họ lấy đó làm quang vinh. Nói chuyện tán dóc câu có câu không, Giang Hải không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa, vì bất luận anh khơi chuyện như thế nào, người đàn ông da trắng trước mắt vẫn không tiết lộ một chút thông tin nào. Người Do Thái tại sao lại xuất hiện của nơi này? Đi du lịch? Ai mà tin được. Dập tắt mẩu thuốc lá thứ hai, người da den kia vậy mà trở về rồi. Giang Hải cực kỳ ngạc nhiên, nhanh như thế sao? Xem ra không chỉ có ba người này vào sâu trong rừng, xung quanh còn có không ít người nữa. Người da đen đã mang tất cả các đồ mà Giang Hải nói về, đầy một túi lớn. Ném xuống đất, sắc mặt lạnh lùng: “Dùng thế nào?” Giang Hải quả thật có chút không nhịn được, cười nói: “Ngâm trong nước rồi cho anh ta uống.” Người da trắng này nói: “Kim Ti Nam dùng để làm gì?” Giang Hải chớp chớp mắt: “Cái đó không vội, không phải anh ta vẫn còn sống sao?” Nghiền nát tất cả các gia vị, rồi dùng nồi cồn đun nước. Nhìn chất lỏng trong nồi tỏa hương thơm ngát, cái này mà bỏ thêm vào một con cá thì thơm nức mũi. Người da trắng bị rắn cắn nằm thẳng đờ, trong miệng cắm ống dẫn, bụng dưới phình lên vì đã bị rót không ít nước gia vị. Người da trắng hỏi: “Sao vẫn chưa tỉnh?” “Tôi có nói anh ta sẽ tỉnh sao?” Giang Hải rất hờ hững lại rút ra một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. “Anh không phải đã nói có thể cứu anh ta sao?” Người da trắng nhận ra có gì đó không đúng, cùng với người da đen đứng dậy, tay duỗi ra sau lưng. Giang Hải thờ ơ, cho dù trong tay hai người có vũ khí thì sao chứ. Nếu như có tiếng súng, người Tạ gia sẽ nhận ra. Mấy người này, tuyệt đối không ra khỏi núi Lam Lam được. Giang Hải gạt gạt tàn thuốc: “Tôi không nói có thể cứu anh ta, tôi cũng không nói anh ta có thể tỉnh.” “Nhưng cái này đều là anh nói.” “Những đồ này không phải đều chuẩn bị dựa theo anh nói sao?” Người da trắng sát khí bừng bừng, anh ta hoàn toàn không còn nhẫn nại nữa. Giang Hải nói: “Vậy thì sao?” Người da den kiểm tra người da trắng trúng độc lại lần nữa, rút ra một con dao găm, chầm rãi dồn ép gần về phía Giang Hải. “Những đồ này rốt cuộc có tác dụng gì?” Giang Hải nhún vai: “Hầm nhiều gia vị như thế, lúc hỏa táng sẽ thơm hơn.” Một đen một trắng, hai người suýt nữa thì phun máu, lăn lộn nửa ngày, Giang Hải đây là đang chơi họ. Còn Kim Ti Nam.... Đế vương phương Đông dùng, há không phải là quan tài sao? Giang Hải nói: “Người đã như thế rồi, hãy chuẩn bị một tang lễ trang trọng. Có cần tôi giúp giới thiệu đội kèn trống không?” Giang Hải vừa dứt lời, người da đen đã nhào lên trước. Nhưng Giang Hải không lấy cứng chọi cứng cùng anh ta, lách mình một cái nhảy đến lên trên vách đá. Thu lại nụ cười: “Các người muốn anh ta sống?” “Cũng không phải không được, nhưng tôi muốn biết các người sẽ dùng cái gì để trao đổi.” Lúc cùng với người da trắng đó nói chuyện vô nghĩa, Giang Hải đã nghĩ rõ ràng rồi. Ba người này thân phận không đơn giản. Dù có chết cũng không thể để họ chết ở núi Lam Lam. Vùng đất ở núi Lam Lam rất mẫn cảm. Nếu như để người khác biết Liễm Sơn Đỉnh ở nơi này, núi Lam Lam sẽ không có ngày an định. Đó là thần khí ngưng tụ vận may cho phương Đông. Ngoài trừ mấy người Đế vương, gia trưởng Tạ gia, còn có hoàng tộc dòng chính biết về Liễm Sơn Đỉnh, có dù địa vị có cao đi nữa cũng không biết Liễm Sơn Đỉnh đối với Đông Phương có ý nghĩ vô cùng quan trọng. Huống chi những dị tộc này, có dù có ý điều tra, cũng chẳng qua tìm được nguồn gốc của Đế vương, tra đến cung Kim Ô. Như bây giờ đã bảo vệ vừa không coi giữ chặt chẽ, chính là để người khác không chú ý đến nơi này. “Thật sự có thể cứu anh ta?” Người da trắng không do dự rút ra một chiếc súng lục. Giang Hải cười: “Lúc nãy không thể, bây giờ có thể.” “Tôi cần tiền, cần ngay bây giờ, các người có thể đưa được bao nhiêu?” “Anh muốn bao nhiêu?” Người da trắng lạnh giọng hỏi. Xem ra người da trắng đang nằm trên đất rất quan trọng đối với họ. Đáng tiếc Giang Hải cần giả trang thành một người dân địa phương chưa thấy qua việc đời, ba người họ phải rời khỏi nơi này vĩnh viễn không cần trở lại mới tốt. “Một trăm triệu?”Giang Hải cố làm đôi mắt phát sáng, cắn răng lớn miếng nói. “Được, chỉ cần làm anh ta tỉnh lại, tiền không thành vấn đề.” Người da đen nói gấp. Sảng khoái thế? Giang Hải làm bộ như đang hối hận. “Đưa tiền trước.” Giang Hải không động đậy. “Anh làm sao có thể bảo đảm thuốc của anh có thể cứu mạng anh ta?” Giang Hải nói: “Anh bây giờ chỉ có thể tin tôi, không lẽ còn có chọn lựa khác?” “Người cứu không sống, các anh có thể tìm tôi đòi lại.” Do dự phút chốc, người da trắng cuối cùng cũng đồng ý. Đưa tài khoản cho đối phương, tiền gần như lập tức đến tài khoản. “Chuẩn bị một bình nước.” Giang Hải ra lệnh. Anh ném một viên thuốc vào trong nước, rất nhanh nó đã tan ra. “Cho anh ta uống đi.” Giang Hải đặt bình nước lên chạc cây, cảnh giác nhìn đồ trên tay của người da trắng: “Tôi đi rồi, các người mới được đến lấy.” Người da trắng do dự, anh ta không muốn Giang Hải còn sống mà rời khỏi. “Nếu như bị vẩy ra một ít, tôi không thể bảo đảm người có thể cứu sống.” Giang Hải chầm rãi lui về phía sau. Nhảy nhẹ nhàng một cái, lách mình mấy cái đã biến mấy không thấy đâu. Người da trắng rất muốn bắn, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Lấy bình nước đó lên bắt đầu rót thuốc cho người kia. Người da đen nói: “Ông chủ, nên bắt anh ta lại.” Người da trắng lắc đầu: “Anh ta là người của Đế vương, đừng làm cho chúng ta rước thêm phiền phức.” “Sao ông chủ biết được?” Người da den lộ mặt sợ hãi. Dị tộc không được tùy ý bước vào Phương Đông, vì thế giới này có một nhân vật giống thần. “Chỉ vì anh ta có thể xuất hiện tại nơi này.” Người da trắng sắc mặt cực kỳ khó coi. Trước khi đến đã điều tra qua, Tạ gia không hề có người tên Giang Hải này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]